Sau khi bóng dáng Lâm Triệt khuất hẳn.
Vương Bác như quả bóng bị xì hơi, quỳ rạp xuống đất.
Hắn bò tới bên chân Từ Lệ Thù, dập đầu cầu xin cô tha thứ: “Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu nhất định phải cứu tớ, tớ chỉ giúp Giang Tân chế giễu anh ta mấy câu thôi, tại sao lại muốn gϊếŧ tớ!”
Từ Lệ Thù liếc mắt nhìn Vương Bác, gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
Gã Vương Bác này từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ, cũng làm không ít chuyện trộm cắp.
Vì đồng tiền mà không biết giới hạn ở đâu!
Vương Bác quỳ gục trên nền đất, hối hận vô cùng.
Ban nãy cũng vì xu nịnh nên câu nào khó nghe thì hắn phun ra với Lâm Triệt câu đó, nhưng sau cùng không ngờ rằng thế lực của đối phương còn lớn mạnh hơn cả Giang Tân.
Đến mức nhà họ Từ gặp anh cũng phải dè dặt trong từng câu nói.
“Lớp trưởng, cậu nhất định phải cứu tớ mà!” Vương Bác vẫn thành khẩn cầu xin, không chịu bỏ cuộc.
Từ Lệ Thù khẽ thở dài, cô đã lên tiếng giữ lại tính mạng Giang Tân, nên không còn cách nào giữ thêm cả Vương Bác nữa.
“Vì là bạn cùng lớp nên tôi cho cậu thời gian ba ngày, cậu tự nghĩ cách đi.” Từ Lệ Thù nói.
Ba ngày.
Là thời gian để Giang Tân bồi thường.
Nếu thời hạn ba ngày kết thúc mà chưa tìm được cách nào xử lý ổn thỏa chuyện này, vậy thì cô cũng chỉ có thể tìm chỗ nào đó chôn Vương Bác thôi.
“Được, được.” Vương Bác bò lồm cồm chạy ra khỏi khách sạn.
…
Trên xe.
Mạnh Nhã Dung nhìn chàng thanh niên trước mặt với vẻ khá hứng thú.
Tên ăn mày lôi thôi lếch thếch thuở nhỏ bỗng chốc biến thành người đàn ông đĩnh đạc sau khi trưởng thành, thậm chí còn kiên nghị và sắc sảo hơn cả con em nhà giàu ăn sung mặc sướиɠ từ nhỏ.
“Cậu thay đổi nhiều thật đấy!” Mạnh Nhã Dung nhìn Lâm Triệt rồi nói.
Lâm Triệt mỉm cười và đáp: “Mỗi người đều đang trưởng thành, ai cũng đang thay đổi.”
Chiếc xe chạy rất chậm, Lâm Triệt đã uống chút rượu, dù không gây trở ngại gì cho anh, nhưng cũng khiến anh phải chậm lại, chú ý an toàn.
“Đúng vậy, tên nhóc lẽo đẽo theo sau Chu Văn Hằng ngày nào lại biến thành nhân vật mà nhà họ Từ cũng không dám trêu vào!” Mạnh Nhã Dung có phần không cam lòng.
Nhà họ Mạnh cũng sở hữu một doanh nghiệp nhỏ, chẳng qua không chen vào nổi hàng ngũ danh lưu thế gia.
“Mười hai năm không gặp, trải nghiệm của mỗi người mỗi khác, giống như chị Nhã Dung vậy, chị xinh đẹp hơn hẳn lúc trước rồi.” Lâm Triệt vừa nhìn đường vừa đáp.
Mười hai năm, vượt qua ranh giới giữa trẻ con và trưởng thành.
Mỗi người đều lớn khôn theo phương hướng của riêng họ.
“Đúng vậy, chúng ta đều lớn cả rồi, nếu Văn Hằng có thể biết cậu đạt được thành tựu như vậy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Mạnh Nhã Dung khẽ khàng nói.
Chỉ một câu cảm khái buột miệng nói ra khiến bầu không khí trong xe có phần lạnh nhạt.
Mạnh Nhã Dung cảm nhận mình đã nói ra lời không nên nói, bèn lí nhí nói thêm.
“Tôi xin lỗi!”
Lâm Triệt mỉm cười và nói: “Nếu Chu Văn Hằng biết rằng trong số các bạn cùng lớp có chị Nhã Dung vẫn luôn nhớ tới và tưởng niệm cậu ấy, chắc là sẽ rất vui.”
Tên ma đầu ban nãy còn hô mưa gọi gió khiến con cháu nhà giàu phải xin tha.
Bây giờ lại giống cậu bé nhà hàng xóm, thể hiện phương diện dịu dàng và thấu tình đạt lý của mình.
Cô ta chống cằm, đặt khuỷu tay trên đầu gối, có vẻ thất thần.
Chiếc xe giảm tốc độ.
Đã đến nơi ở của Mạnh Nhã Dung.
Anh đưa mắt nhìn cô ta lên tầng rồi rời đi.
...
Khi về đến biệt thự đã là 10 giờ tối.
“Tách” một tiếng, bật đèn phòng khách, anh chợt thấy một đôi mắt xinh đẹp nào đó đang trợn tròn khi nhìn về phía mình.
“Sao cô chưa ngủ?” Lâm Triệt nhìn Sở Vân Mộng đang ngồi trên sô-pha rồi hỏi.
Sở Vân Mộng buộc tóc hờ hững, mặc đồ ngủ đáng yêu, đang lặng lẽ ngồi trên sô-pha, đờ đẫn nhìn về phía anh.
Đáng yêu như cô bé nhà hàng xóm!
“Sao anh về muộn vậy?” Cô bực mình cất tiếng hỏi như đang chất vấn.
Lâm Triệt sững sờ, sau đó mỉm cười giải thích: “Tôi tham gia buổi họp lớp nên về khá muộn.”
“Cô đang đợi tôi à?”
Sở Vân Mộng đỏ mặt, cô lập tức phủ nhận ngay: “Đâu có, không ngủ được nên tôi ra phòng khách hóng gió thôi.”
Lâm Triệt tiến lại gần cô, mùi rượu thoang thoảng cũng bay tới gần.
“Anh uống rượu à?”
“Ừ, uống một chút thôi.” Lâm Triệt đáp.
Sở Vân Mộng cũng không nói nhiều, cô xỏ dép rồi đi thẳng vào phòng bếp, bắt đầu bận bịu gì đó.
Một lúc sau, cô bưng bát canh lên.
“Uống hết cái này rồi ngủ một giấc là ổn ngay.”
Canh giải rượu là một trong số những món ăn ít ỏi mà Sở Vân Mộng biết nấu, không ngờ sau bao nhiêu năm như thế, cô lại có thể nấu cho Lâm Triệt một bát.
Anh giơ tay nhận lấy. “Cảm ơn cô nhé.”
Bát canh không quá khó uống, sau khi uống xong, anh cảm giác toàn thân ấm lên, rất dễ chịu.
“Được rồi, bây giờ đi ngủ một giấc, ngày mai sẽ không bị đau đầu đâu.” Sở Vân Mộng dịu dàng dỗ dành.
Lâm Triệt trợn tròn hai mắt, sao anh có cảm giác cô đã coi mình như một đứa trẻ con nhỉ!
Nhưng anh vẫn nở nụ cười.
“Lần sau không cần đợi tôi nữa, không sao đâu!”
Gương mặt Sở Vân Mộng lại đỏ lên lần nữa, cô muốn biện hộ cho mình, nhưng không biết nên nói thế nào, đành quay đầu đi thẳng một mạch về phòng.
Cô tựa người vào cửa, vỗ nhẹ ngực mình, qua một lúc sau mới nở nụ cười.
Vẻ hoảng loạn đột ngột của cô khiến Lâm Triệt không hiểu nổi, anh lắc đầu rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
...
Sáng sớm hôm sau.
Tại phường trà.
Đồ gia dụng cổ điển, vừa đoan trang vừa nho nhã.
Bầu không khí cổ điển, nhã nhặn, đoan trang.
Kết hợp cùng hương trà thơm tản ra bốn phía càng khiến người ta cảm thấy thư thái.
Anh nhấp một ngụm trà trên bàn, nhẹ nhàng cất lời: “Từ sau khi chú Đào xuất ngũ, bố nuôi cực kỳ nhớ mong chú, thường xuyên kể cho cháu nghe chuyện của hai người.”
Lâm Triệt nói với ông lão ăn mặc hết sức bình thường trước mặt mình.
Ông lão này tên là Đào Hậu, chiến hữu của Tổng tư lệnh Trấn Bắc- Trình Thế Bình.
Chiến tích của Trình Thế Bình vô cùng chói lọi, nhưng bản thân ông không biết nhiều chữ, trong thời buổi lừa lọc lẫn nhau này, đa phần do Đào Hậu đóng vai quân sư, đưa ra sách lược mới giúp ông ngồi vững ở vị trí tướng lĩnh trấn ải biên giới, nhận chức thống lĩnh ba quân phía Bắc.
Có thể nói, trong mắt Trình Thế Bình, thân phận của Đào Hậu vô cùng quan trọng, sau khi ông ấy xuất ngũ còn cố tình nhờ Lâm Triệt tới thăm hỏi.
Đào Hậu nghe Lâm Triệt nói vậy mà khẽ mỉm cười.
“Từ cái miệng của lão già thô lỗ ấy thì nói được câu gì hay ho đâu, chú nhận tâm ý này rồi, bảo ông ấy về sau đừng có càm ràm sau lưng chú nữa!”
Lâm Triệt vã mồ hôi.
Không có nhiều người dám gọi Trình Thế Bình là ‘lão già thô lỗ’ đâu.
Đào Hậu có thể tính là một trong số đó.
“Chú Đào gần đây vẫn còn luyện đấm bốc chứ ạ?” Lâm Triệt đánh lạc hướng chú.
“Cũng chỉ luyện một chút vào buổi sáng thôi! Già rồi, cơ thể không nghe lời mình nữa.” Đào Hậu mỉm cười.
Chén trà trong tay cạn thấy đáy, bên cạnh lập tức có ngay một cô gái trẻ trông rất nho nhã rót đầy chén cho hai người.
Cô gái kia là cháu gái của Đào Hậu, dịu dàng hòa nhã, lặng lẽ ở bên cạnh nghe hai người trò chuyện.
“Thực ra lúc Thế Bình định nhận cháu làm con nuôi, chú đã phản đối đấy!” Không đợi Lâm Triệt tiếp tục hàn huyên, Đào Hậu đã cất tiếng nói.
Nụ cười của Lâm Triệt không hề nhạt đi. “Cháu biết ạ.”
Đào Nhuế thì vểnh tai lên, định nghe ngóng thật kỹ về thông tin quan trọng này.
Ngay từ đầu cô ấy đã cảm thấy rất tò mò về chàng thanh niên ngang hàng mình về tuổi tác nhưng lại có bối phận cao hơn mình.
Khi biết anh là con trai nuôi của Tổng tư lệnh Trấn Bắc, cô ấy mới vỡ lẽ hóa ra là thế, chẳng trách tướng mạo và khí chất của anh ưu tú đến vậy, tuy không phải là vương thân quý tộc, nhưng cũng không hề tầm thường.
Lúc này, cô ấy lắng tai nghe ngóng, chờ đợi nội dung tiếp theo.
Đào Hậu nhấp thêm một ngụm trà, tiếp tục nói: “Quá trình trưởng thành của cháu quá nhanh chóng, sau khi nhập ngũ lại thuận lợi như cá gặp nước, khí thế như bay thẳng lên trời, mà tất cả mọi thứ giống hệt như những gì Thế Bình đã trải qua, nếu nhận cháu làm con nuôi, chỉ e là sẽ gặp nhiều điều tiếng.”
Trình Thế Bình thuở nhỏ gia cảnh nghèo khó, anh chị em trong nhà rất đông, bất đắc dĩ, bố mẹ ông phải đưa Trình Thế Bình – khi ấy đã khá lớn – vào quân đội, không cần gây dựng sự nghiệp, chỉ cần có miếng cơm ăn qua ngày, đừng chết đói là được.