Vô Địch Chiến Thần

Chương 47: Càng thêm cung kính

Nhà họ Giang vốn đã là nhà giàu có ở mảnh đất này.

Nhưng ở thành phố Tân Tân, nhà họ Giang cũng chỉ được coi là gia tộc hạng hai, thứ hạng xếp sau khá nhiều, thậm chí còn không bằng nhà họ Tôn.

Mà nhà họ Từ thì khác, tuy cũng là gia tộc hạng hai nhưng nằm ở lớp đầu, chỉ cần có thể bình tĩnh phát triển thêm vài đời nữa, chưa biết chừng họ sẽ chen được vào hàng ngũ các gia tộc đứng đầu.

Giang Tân cũng nhờ mối quan hệ với Từ Lệ Thù mà giành được khá nhiều giúp đỡ từ nhà họ Từ.

Gia tộc phát triển thịnh vượng, địa vị của gã ta trong gia tộc cũng từ đó mà cao hơn.

Cũng chính vì thế.

Giang Tân đối xử với ai cũng ngang ngược, thậm chí Mạnh Nhã Dung không phải ngoại lệ, nhưng gã ta không thể không xu nịnh Từ Lệ Thù. Cô ấy là thần tài của gã ta, cũng là thần tài của cả gia tộc.

“Mau, mau mở cửa cho lớp trưởng!” Giang Tân vồn vã đứng dậy, hô lên với mấy người bạn đang nhìn ra phía cửa.

Hai người bạn khác lập tức đứng dậy, một người bên trái một người bên phải, đồng loạt kéo cánh cửa.

Cửa lớn mở ra.

Khi Từ Lệ Thù xuất hiện trong bộ váy liền màu xanh đậm, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên người lớp trưởng Từ.

Thoáng chốc cô biến thành tiêu điểm của cả hội trường.

Dung mạo của cô và Mạnh Nhã Dung là mỗi người mỗi nét đẹp, nhưng do nguyên nhân từ gia đình, Từ Lệ Thù có thêm chút cao quý và tự tin, dễ thu hút được sự chú ý từ mọi người hơn.

“Chào buổi tối mọi người.” Chỉ một nụ cười dịu dàng và một câu hỏi thăm đơn giản.

“Đừng đứng mãi như thế, mau ngồi đi, đồ ăn cũng vừa được bưng lên, cậu đến đúng lúc lắm!” Giang Tân cần mẫn nhường chỗ cho cô, để Từ Lệ Thù ngồi xuống.

Từ Lệ Thù mỉm cười, cũng không từ chối, cô thoải mái ngồi xuống vị trí của Giang Tân, còn Giang Tân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu hàn huyên trò chuyện cùng Từ Lệ Thù.

Trong hai năm trở lại đây, sản nghiệp của nhà họ Từ càng lúc càng rộng lớn, mở thêm vài nơi nữa, tình hình phát triển cực kỳ tốt.

Gia đình gã ta cũng bắt gã ta lợi dụng cơ hội lần này để thăm dò tin tức thật đầy đủ về nhà họ Từ để tiện ôm lấy “bóng mát” siêu to này.

Bạn cùng lớp đến rất nhiều, ngoài vài người có việc bận không đến được thì phải hơn bốn mươi người có mặt trong phòng tiệc.

Họ ngồi quanh một cái bàn rộng, nhìn đâu cũng thấy đầu người.

Nhân lúc ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía Từ Lệ Thù, Mạnh Nhã Dung nói nhỏ với Lâm Triệt: “Lát nữa cậu tìm cơ hội nào đó chuồn đi nhé! Văn Hằng qua đời rồi, đừng gây rắc rối cho bản thân nữa.”

Cô đang khuyên Lâm Triệt rời đi, tránh cho Giang Tân hay những người khác nảy sinh hận thù với anh rồi làm chuyện gì đó quá đáng.

Mà Lâm Triệt chỉ mỉm cười, ý bảo cô cứ yên tâm.

Sẽ không có chuyện gì được đâu.

Từ Lệ Thù không đυ.ng tới đồ ăn thức uống trên bàn, chắc hẳn cô đã ăn tối rồi mới tới đây.

Chủ yếu chỉ muốn thăm lại những người bạn cùng lớp đã nhiều năm chưa gặp.

Chưa được bao lâu.

Từ Lệ Thù và Giang Tân hỏi thăm nhau xong.

Bấy giờ Lâm Triệt mới thong dong cất tiếng hỏi: “Cô Từ, hình như hiệu suất làm việc của nhà họ Từ hơi chậm thì phải?”

Một giọng nói hết sức quen thuộc vọng tới tai Từ Lệ Thù, cô như nghe thấy tiếng gọi của ma quỷ, trong lòng không khỏi run lên.

Khi cô khẽ nghiêng đầu qua, nhìn thấy Lâm Triệt đang mỉm cười nhìn mình.

Trên gương mặt hoàn hảo của cô bỗng chốc tràn ngập vẻ kinh hoàng và khó tin.

Rầm!

Trong phút kích động, cô đứng phắt dậy, làm đổ luôn chiếc ghế sau lưng.

“Lâm, Lâm tiên sinh, sao anh cũng ở đây?” Từ Lệ Thù hoảng loạn cất tiếng hỏi.

Đám đông sững người, làm sao mà Từ Lệ Thù cao cao tại thượng có thể nhận ra ngay tên ăn mày này chỉ bằng một cái liếc mắt.

Lại còn biết anh họ Lâm, quan trọng hơn cả, cô sử dụng cách xưng hô rất kính trọng.

Khoảnh khắc ấy, vẻ kinh ngạc của đám đông không kém gì khi nhìn thấy Lâm Triệt và Từ Lệ Thù.

Tên ăn mày kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Hết nghi vấn này đến nghi vấn khác nảy ra trong đầu mọi người.

“Chuyện nhà tổ nhà họ Chu đã qua bao nhiêu ngày rồi nhỉ, xem ra nhà họ Từ thật sự không coi họ Lâm tôi ra gì rồi!” Lâm Triệt nói từng câu từng chữ, sắc mặt vô cùng lạnh nhạt.

Từ sau lần trước anh “ghé thăm” nhà họ Từ, đã qua nhiều ngày lắm rồi.

Mọi chuyện như hòn đá chìm xuống đáy biển, không hề gợn sóng.

Hô hấp của Từ Lệ Thù trở nên dồn dập, mặt mũi đỏ nhừ, cô từng chứng kiến sự đáng sợ của Lâm Triệt, khi đó đến cả bố của cô cũng phải quỳ xuống đất mà cầu xin mới đổi lại được tính mạng của nhà họ Từ.

Bản thân cô không được phép phạm sai lầm.

“Lâm tiên sinh hiểu nhầm rồi, bây giờ thủ tục nhà đất vô cùng phức tạp, nhà họ Từ cũng rất sốt ruột về vấn đề này, trước khi tôi đến đây, bố của tôi vẫn đang thúc giục liên tục.”

Lâm Triệt rất không hài lòng với những lời qua loa lấp liếʍ này, mặt mũi anh xanh xám, im lặng không nói gì.

Từ Lệ Thù càng thêm hoảng loạn, cô bước ra khỏi chỗ ngồi, cầm lấy chai rượu bên cạnh, cung kính rót cho Lâm Triệt.

“Lâm tiên sinh, mong anh cho nhà họ Từ thêm một vài ngày nữa! Chúng tôi thật sự không có ý bất kính với anh!” Nói xong cô còn khom người hành lễ với anh.

Cảnh tượng này khiến đám đông kinh ngạc đến rớt cằm.

Không phải người này đến để xin ăn hả? Sao nhà họ Từ lại đối xử cung kính với anh như thế.

Không chỉ có vậy, hình như cả gia đình này vô cùng sợ anh, nói năng hay làm việc đều phải cẩn trọng và dè chừng.

Thái độ hết mực cung kính của Từ Lệ Thù khiến Lâm Triệt không thể làm khó được, anh gật đầu và đáp: “Tốt nhất nên là như vậy, tôi ghét nhất mấy kẻ bằng mặt không bằng lòng.”

“Nhất định, nhất định ạ, đến lúc đó tôi sẽ đích thân mang tới cho anh!” Từ Lệ Thù vội vàng bổ sung.

Lâm Triệt gật gật đầu rồi không truy cứu chuyện này thêm nữa.

Từ Lệ Thù cũng không quay về vị trí chủ tọa nữa, ngược lại còn ngồi ngay xuống bên cạnh Lâm Triệt, cô với Mạnh Nhã Dung một người bên trái một người bên phải.

Ánh mắt anh một lần nữa hướng về phía Giang Tân.

“Giang Tân, chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc.” Giọng của Lâm Triệt khá trầm, không thể nghe được cảm xúc nào trong đó.

Giang Tân đột ngột run bắn lên, gã ta đã cảm nhận được đại nạn đang ập tới.

Nguồn tin của nhà họ Từ chắc chắn nhanh nhạy hơn nhà họ Giang, hiển nhiên địa vị của “Lâm tiên sinh” này không hề tầm thường.

“Lâm tiên sinh, cậu cứ nói.” Thái độ của gã ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vừa cung kính vừa khiêm tốn.

Khác hẳn với dáng vẻ ngông nghênh đòi gϊếŧ Lâm Triệt ban nãy.

“Ban nãy, Giang thiếu gia còn nói nếu anh gϊếŧ họ Lâm này thì cả thành phố Tân Tân cũng không ai dám nhúng mũi, bây giờ đang làm gì vậy?” Lâm Triệt tủm tỉm cười, nhìn Giang Tân cung kính với mình.

Nghe thấy câu này, Từ Lệ Thù liếc về phía Giang Tân với vẻ thương hại, xem ra gã ta sắp xui xẻo lắm rồi.

Mà Giang Tân cũng vô cùng lúng túng, trong lòng gã ta không ngừng suy đoán xem rốt cuộc thân phận của Lâm Triệt là gì, rốt cuộc mình còn đường lui khi so sánh với anh hay không.

Chưa biết chừng là do nhà họ Từ có điểm yếu gì đó đối phương nắm trong tay.

Nếu chỉ là tên ăn mày không có chỗ dựa, chắc cũng không dám làm chuyện gì quá đáng với nhà họ Giang đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, sống lưng của gã ta lại thẳng tắp thêm lần nữa.

Gã ta cười rạng rỡ và nói: “Lâm tiên sinh nặng lời quá rồi, ban nãy tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu sẽ không tưởng thật đấy chứ, ha ha ha!”

Nói xong gã ta còn tự bật cười vài tiếng, sau đó phát hiện ra chẳng ai cười phụ họa thì bèn ngậm miệng luôn.

“Nhưng kẻ hèn này lại cảm thấy chẳng buồn cười chút nào, nếu so với truyện cười thì tôi muốn biết ai đã bảo anh gửi tin nhắn đó cho mẹ của Chu Văn Hằng hơn!”

“Chu Văn Hằng qua đời ba năm rồi, tôi nghĩ chắc không phải là hôm qua anh đột nhiên nổi hứng lên nên gửi tin nhắn đâu nhỉ!”

Lời nói của Lâm Triệt khiến mặt mũi Giang Tân biến sắc.

Tin nhắn đó quả thực do người khác xúi giục gã ta gửi, khi ấy gã ta đã uống chút rượu, cộng thêm có ý đồ lấy lòng người kia nên mới cố tình gửi tin nhắn.

Nhưng gã ta đâu dám nhắc đến tên của người ấy.

“Do tôi tự gửi, hôm qua uống ít rượu, đầu óc không tỉnh táo nên mới gửi tin nhắn.” Sau cùng Giang Tân vẫn không dám khai ra đối phương mà ôm hết mọi lỗi về phần mình.

“Ồ? Vậy anh định gánh hết tội như vậy hả? Khi đối diện với bạn cùng lớp ngày xưa, anh có trượng nghĩa đến vậy đâu.” Lâm Triệt châm chọc.

Mặt mũi Giang Tân hết sức khó coi, gã ta không biết nên đối đáp thế nào.