Vô Địch Chiến Thần

Chương 17: Một lưới bắt hết

Lâm Triệt ngồi xuống ghế dựa lần nữa.

Dáng người cao ráo, tao nhã, giống như một vị công tử đã được học qua lễ nghi của quý tộc.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai có thể tin được, cậu thanh niên này lại bạo lực như vậy.

"Nếu không muốn cánh tay kia cũng tàn phế, thì đừng lộn xộn."

Một chân Lâm Triệt giẫm lên đầu người đàn ông, thấp giọng nói.

Nghe vậy, người đàn ông đột nhiên run rẩy, không còn dám lộn xộn nữa, âm thầm chịu đựng nỗi đau trên cánh tay.

"Mày đối xử với tao như vậy, đại ca tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu." Người đàn ông quay mặt sang, lớn tiếng nói.

Lâm Triệt ngược lại không mấy quan tâm tới, mà chỉ bình thản nói: "Còn 6 phút nữa ."

Thờ ơ, lạnh nhạt.

Khiến cho người ta không dám nghi ngờ, qua 6 phút nữa sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đó.

"Mày, mày, đừng có mà làm càn đó. Tao, sau này tao sẽ không tìm chúng mày gây chuyện là được chứ gì." Người đàn ông vô cùng sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói.

Khí thế lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Lâm Triệt không hề để ý đến gã, mà chỉ nhìn về phía người phụ nữ đang co rút ở góc tường.

Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, quả thật có thể nói là có chút nhan sắc.

"Cô là vợ của Vu Chúng, anh ta chỉ ở tù hai năm, mà cô đã không giữ được đạo làm vợ, lại làm ra chuyện bẩn thỉu như thế này." Thanh âm trầm thấp của Lâm Triệt không hề mang theo chút tình cảm.

Nghe thấy âm thanh của Lâm Triệt, người phụ nữ bỗng nhiên run lên.

Rõ ràng, bị Lâm Triệt dồn lực chú ý vào trên người mình, khiến cô cảm thấy hoảng sợ.

Làm thì làm, nhưng khi bị người khác trực tiếp chất vấn, cô cũng có chút lúng túng, cắn chặt môi dưới, giải thích: "Tôi và Vu Chúng từ lâu đã không còn tình cảm, chỉ chờ anh ta ra tù liền ly hôn."

"Tôi cũng muốn theo đuổi tình yêu của mình, chẳng lẽ tôi làm như vậy là sai à?"

Người phụ nữ không biết xấu hổ nói.

Vậy mà lại có thể đem loại hành vi này, giải thích thành chuyện theo đuổi tình yêu của chính mình.

Ở trong lòng của cô ta, tình yêu sao lại trở nên dơ bẩn và thấp kém như thế?

"Đúng, đúng. Tụi tao là thật lòng yêu nhau, Vu Chúng mới là người chen chân vào, mày dựa vào cái gì mà lại đối xử với bọn tao như vậy." Người đàn ông ở trên mặt đất cũng đứng lên phụ họa theo.

Mũi dùi lại chĩa về phía Vu Chúng.

Giống như hai người bọn họ mới thật sự là người bị hại.

Lâm Triệt cười lạnh, hỏi: "Là theo đuổi tình yêu, hay là tiêu xài phung phí số tiền xuất ngũ của Vu Chúng?"

"Tình yêu là một từ, mà khi nói ra từ hai cái miệng của các người, lại mang đến cảm giác thật sỉ nhục."

Hai người bị nói ra điểm yếu, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không có lý do để phản bác lại.

"Tôi đang hỏi cô, vì sao Đình Đình lại bị nhốt trong cái l*иg sắt?" Lâm Triệt hỏi lại lần nữa.

Thanh âm lại lạnh lẽo hơn vài phần.

Người phụ nữ không biết phải trả lời như thế nào, vẫn cứ im lặng không trả lời.

"Nói! Cô là một người mẹ, vậy mà lại làm ra loại chuyện tồi tệ như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?" Lâm Triệt gầm lên đầy giận dữ.

Coi con gái của mình như một con súc vật mà nhốt trong l*иg sắt, chỉ cần là một người mẹ có một chút tính người thôi cũng không thể nào làm được.

Mà người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp trước mắt này, lại làm đến vô cùng thản nhiên.

"Tôi, tôi sợ con gái của tôi sẽ đi lạc, bây giờ bọn buôn người nhiều như vậy." Người phụ nữ tự cho là đúng tình hợp lý mà giải thích.

Trơ tráo, không có tính người.

Người phụ nữ này, thật sự là một sự xúc phạm đối với chữ mẹ.

Không biết xấu hổ mà còn nói sợ con gái của mình đi lạc.

Mặc quần áo rách nát, ăn thức ăn bị trộn lẫn với thức ăn cho chó. Đêm khuya thì không cho đứa nhỏ vào nhà ngủ, khiến toàn thân bị đông lạnh đến run rẩy, môi trở nên tím tái.

Chỉ cần không ngốc đều có thể nhận ra lời bịa đặt của người phụ nữ này.

Hơn nữa, lúc ở ngoài cửa anh còn nghe được cuộc đối thoại của người phụ nữ và người đàn ông.

Người mẹ ruột này của Đình Đình, lại liên hệ với bọn buôn người, muốn bán cả con gái của mình đi, để thỏa mãn cái loại cuộc sống như trong tưởng tượng của cô ta.

Nghĩ đến đây, sự căm phẫn của anh lại dâng lên từ tận đáy lòng lần nữa.

Đứng lên, đi tới bên cạnh người phụ nữ.

Người phụ nữ toát mồ hôi lạnh, theo mái tóc dài chảy xuống đất, nhỏ giọt như mưa.

"Cậu là anh em của Vu Chúng, dù nói thế nào đi nữa, tôi cũng là chị dâu của cậu, xin cậu hãy bỏ qua cho tôi đi."

Chiếc chăn quấn quanh cơ thể khẽ buông lỏng, lộ ra hai vai trắng mịn và khe rãnh mê người.

Bày ra dáng vẻ oan ức mà nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra tia giận dữ.

Bốp!

"Cậu........"

Bốp bốp!

"Hức, hức."

Người phụ nữ hai tay ôm má, đôi mắt đầy oan ức lúc trước đã biến thành không cam lòng và oán hận.

Tuy không dám phản kháng, nhưng trong lòng đã suy nghĩ đến thủ đoạn trả thù sau khi kết thúc.

Sau khi lấy được phần phí xuất ngũ còn lại của Vu Chúng, sẽ khiến cho anh ta trở vào trong đó lần nữa.

Còn đứa con gái kia, phải bán đi với một cái giá tốt.

Lâm Triệt trở về chỗ ngồi, cúi đầu xuống nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Xem ra đại ca của anh không hề coi trọng anh, đã qua mười phút rồi."

Con dao lạnh băng được gác trên cổ của người đàn ông.

"Đừng, đừng, đừng mà. Tôi sẽ cho cậu tiền, đừng làm vậy." Người đàn ông đã quên đi đau đớn trên cánh tay mình.

Khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, lớn tiếng xin tha.

Roẹt!

Cổ của người đàn ông rách ra một đường trông rất đau đớn, chảy ra một dòng nước âm ấm.

Máu tươi tuôn ra, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ mà té nhào trên mặt đất.

"Á..................."

Người phụ nữ hét lên, trợn tròn mắt rồi cứ thế ngất đi.

Bịch bịch bịch.

Lúc này, tiếng bước chân ồn ào từ dưới lầu vang lên.

Cửa phòng ngủ bị đá văng ra, ập vào mắt đầu tiên là một người đàn ông cao to với gương mặt đầy hung ác.

Theo phía sau là vài tên đàn em cầm đủ loại vũ khí trong tay.

"Ai con mẹ nó dám bắt nạt anh em của Hắc Long tao. Tao rất muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là ai có can đảm như vậy, cho rằng chúng tao dễ bị bắt nạt vậy sao?" Người đàn ông tự xưng là Hắc Long vừa vào phòng đã quát lớn.

Sau đó.............

Hai mắt hắn sững sờ mà nhìn trên mặt đất cách chỗ đứng không xa. Nhìn cơ thể nằm trong vũng máu kia vẫn còn đang nhúc nhích.

"Anh chính là Hắc Long? Tới chậm một bước rồi, thậm chí không thể gặp mặt em trai của mình lần cuối." Lâm Triệt chỉ vào người đàn ông nằm trong vũng máu, đầy vẻ thương tiếc.

"Mày dám gϊếŧ người?"

Hắc Long trợn mắt không thể được, nói.

Ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy nụ cười tao nhã của Lâm Triệt, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.

"Chú mày, đang trả thù sao?"

Lâm Triệt mỉm cười: "Có thể nói như vậy."

"Cho dù gϊếŧ người, cũng không thể giải quyết được vấn đề."

"Gϊếŧ các người, chỉ giống như gϊếŧ con gà mà thôi."

"Chết tiệt, đồ kiêu căng ngạo mạn. Lên, dùng dao chém chết nó cho tao." Mắt Hắc Long lộ ra vẻ dữ tợn, rống lớn.

Mệnh lệnh vừa ra, rất nhiều tên đàn em liền vọt vào phòng, bao vây Lâm Triệt, khiến căn phòng vốn đã không lớn, bây giờ còn chật chội hơn.

"Lên!"

Hắc Long ra lệnh lần nữa, đám đàn em đồng loạt ùa lên, tất cả đều muốn gϊếŧ Lâm Triệt.

Tiếng hô "gϊếŧ" vang lên không ngừng ở bên tai.

Hai tay Lâm Triệt nắm thành quyền, giống như mũi tên đã rời khỏi cung, lao vào đám người.

Bốp bốp bịch!

Vài phút sau.

Hắc Long nhìn thấy dáng người cao ráo của người thanh niên ở trước mặt này vẫn như cũ, nhưng đám thuộc hạ của mình đã ngã đầy đất.

Không khỏi nuốt nước miếng.

"Người anh em này, chắc hẳn anh và cậu đã có chút hiểu lầm."

Hắc Long thay đổi thái độ trong nháy mắt, dùng lời hay ý đẹp nói: "Nếu không, chỗ anh vẫn còn một ít rượu ngon, kêu thêm vài cô gái, mời chú em dùng một bữa cơm đạm bạc, thấy thế nào?"

Nghe đến đây, Lâm Triệt cười một cái đầy châm biếm, nhẹ giọng hỏi: "Sao? Không muốn trả thù cho em trai của anh sao?"

Hắc Long có chút cứng họng không trả lời

được.

"Tôi có một người bạn tên là Vu Chúng, nghe nói là nhờ phúc của anh mới phải tiến vào đó đấy?" Lâm Triệt híp mắt hỏi.

Vẻ mặt của Hắc Long liền cứng ngắc, lại là Vu Chúng.

Đồng thời siết chặt con dao trong tay.