Vô Địch Chiến Thần

Chương 16: Sinh ra mà không nuôi dưỡng

Căn nhà hai tầng cũ kĩ.

Cửa không khoá, đẩy nhẹ một cái đã mở ra.

Lầu một là phòng khách và phòng bếp, chất đầy rác rưởi, trên bàn có đặt một chai bia.

Ban ngày, một bữa tiệc long trọng đã được tổ chức ở đây.

Lâm Triệt bước đi nhẹ nhàng, tránh khỏi những đống rác nằm ngổn ngang trên đất, bước lên lầu hai.

Vừa mới tới ngã rẽ ở cầu thang, liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của đàn ông và phụ nữ, dễ nhận thấy là đang làm loại chuyện tùy tiện.

"Nghe nói, chồng của em sắp ra tù rồi?" Tiếng của một người đàn ông phát ra từ trong một căn phòng ở lầu hai.

"Đúng vậy, thế nào, anh sợ rồi? Có dã tâm nhưng lại không có can đảm sao?" Tiếng của người phụ nữ vang lên, nghe qua thì giống như đang chế nhạo, nhưng giọng điệu lại vô cùng mị hoặc.

Nhưng nó lại khơi dậy lòng hiếu thắng của người người đàn ông này, gã không phục nói: "Hừ, anh ta vẫn muốn ra? Đến lúc đó tôi sẽ cho Hắc Xà trực tiếp gϊếŧ chết hắn ngay trong đó, cho dù anh ta không chết thì cũng tàn phế."

"Để cho anh ta nhìn thấy, người phụ nữ của mình bị tôi làm. Ha ha."

Người đàn ông hả hê một trận, người phụ nữ cũng không hề ngăn cản, mà chỉ hùa theo.

Người mà anh đã liên lạc khi nào đến thế, nhanh đem cuộn phim của con bé kia bán đi, để đổi lấy chút tiền." Người phụ nữ nói.

Cuộn phim của con bé kia, rõ ràng là đang ám chỉ Vu Đình Đình.

Người đàn ông hơi nghi ngờ, nói: "Người mẹ như em cũng thật nhẫn tâm mà, không những không yêu thương nó chút nào, mà còn muốn bán nó để lấy tiền."

"Hừ, chỉ là một đứa con hoang do phế vật sinh ra mà thôi. Nếu không vì chi phí xuất ngũ của anh ta, tôi sẽ kết hôn với một tên què sao?" Người phụ nữ giận dữ nói.

Trong lời nói không hề chứa chút tình cảm nào, ngược lại còn vô cùng chán ghét.

Người đàn ông cũng trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Được rồi, đi ngủ đi."

Lâm Triệt dựa vào bức tường bên ngoài căn phòng, lẳng lặng nghe hết toàn bộ.

Lúc cuộc đối thoại của hai người kết thúc, liền đứng thẳng người, xoay xoay bả vai, đi tới trước cửa phòng.

Ầm!

Dùng một chân đá văng cửa phòng ngủ, sải bước tiến vào.

"Kẻ nào, dám con mẹ nó đến đây gây sự." Người đàn ông xoay người một cái, trực tiếp lấy ra một con dao ở đầu giường.

Lâm Triệt bật đèn trong phòng lên.

Hai bên liền nhìn thấy rõ bộ dạng của đối phương.

Người đàn ông hơn 30 tuổi, trên lưng đầy hình xăm, tương đối cường tráng.

Người phụ nữ cũng ngoài 30, mặt mày cũng coi như không tệ, trông khá xinh đẹp.

Sau khi nhìn rõ Lâm Triệt, chẳng những không hề sợ hãi, mà còn nới lỏng vật che chắn trên người ra, ánh mắt hơi nghiền ngẫm mà đánh giá Lâm Triệt.

"Thằng nhãi con, mày muốn trả thù sao?" Chĩa con dao về Lâm Triệt, lớn tiếng hỏi.

Lâm Triệt mỉm cười, tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống đối diện với hai người.

Sắc mặt người phụ nữ liền cứng lại, có hơi lúng túng.

Dựa vào người đàn ông xăm mình bên cạnh.

"Mày định làm gì? Cái tên phế vật không có bản lĩnh kia, bố mày ngay cả người phụ nữ của anh ta cũng ngủ rồi, thế nào?" Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, nói một cách đầy tự hào.

Mà người phụ nữ cũng nhướng mày: "Đúng thế, bà đây đã sinh cho hắn một đứa con gái, thế đã tốt với anh ta lắm rồi."

"Vu Chúng chỉ là một tên phế vật, có tư cách gì để so với tao chứ." Người đàn ông vênh váo đầy đắc ý nói thêm.

Mặc dù khí chất không tồi, nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc ở thành phố mà thôi.

Chỉ cần lấy dao hù dọa một chút, không chừng còn còn có thể kiếm được chút lợi ích.

"Phế vật?"

Bốp!

Lâm Triệt linh hoạt đầy dứt khoát, bóng dáng hệt như một luồng sáng, trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh người đàn ông, đấm ra một quyền lên mặt người đàn ông.

Cả người gã như bao cát, bay thẳng ra ngoài, ngã xuống đất, rất lâu sau cũng không đứng dậy nỗi.

Lâm Triệt lấy khăn tay ra, lau lau tay, quay lại ghế dựa lần nữa.

"Buổi sáng, cũng có một tên không biết trời cao đất rộng, gọi Vu Chúng là phế vật."

"Không còn cách nào khác, tôi đành phải chặt đứt gân tay, gân chân của hắn, hy vọng hắn có thể rút ra được bài học. Nhưng đối phương vẫn một mực kiêu ngạo, nói rằng ở bên ngoài có người chống lưng cho hắn."

"Không thể làm gì khác hơn, tôi buộc lòng phải đâm xuyên qua cổ họng của hắn. Đúng rồi, hình như hắn tên là Hắc Xà."

"Các người có quen nhau không?"

Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, nhìn Lâm Triệt đầy với ánh mắt đầy hoảng sợ và nghi ngờ.

Đương nhiên gã biết Hắc Xà, mức độ tàn nhẫn của người kia vượt xa gã. Mà lúc này, từ miệng của người thanh niên ở trước mặt này, không ngờ vẫn dùng cách thức tàn nhẫn như thế.

"Mày, mày nói láo. Hắc Xà sao có thể chết trong tay của mày?" Người đàn ông lớn tiếng phản bác.

Lâm Triệt vẫn như cười như không mà nhìn gã, trong lòng có cũng có chút chột dạ.

"Này, này......"

Người đàn ông há to miệng, thanh âm có chút run rẩy.

Lâm Triệt khom lưng, nhặt lên con dao mà người đàn ông vừa làm rơi. Thân dao lạnh như băng, anh dùng nó vỗ vỗ ba cái vào mặt của người đàn ông.

Phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Anh còn người nào chống lưng thì mau gọi tới đây. Trong vòng mười phút mà không đến, thì cứ chờ mà nhặt xác đi."

Người đàn ông cực kỳ căm tức. Đây con mẹ nó rốt cuộc là ai vậy chứ.

Quá đáng sợ rồi!

"Tao nói cho mày biết, đại ca của tao là Hắc Long. Mày đối xử với tao như vậy, đại ca tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu."

"Tao khuyên mày nên tranh thủ thời gian mà cút đi, tao sẽ không tính chuyện cũ. Nếu không, hừ, cả mày và người nhà của mày cũng đừng mong sống tốt."

Nghiến răng nghiến lợi mà rống lớn.

Lúc thường trong khi nói chuyện, gã có thói quen dùng người nhà để uy hϊếp bọn họ.

Những người có khả năng đánh nhau giống như Lâm Triệt, Vu Chúng, thì người nhà chính là nhược điểm của bọn họ. Chỉ cần nắm được điểm này, đối phương nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng cái tên Lâm Triệt này lại không hề quay đầu, vẫn một mực lắc lư ly nước trên bàn, giống như không hề nghe thấy lời nói của đối phương.

Thằng nhãi con này cũng quá kiêu ngạo rồi đi.

"Bố mày đang nói con mẹ nó chuyện với mày đó, mày có phải bị điếc không?" Người đàn ông phát cáu, mắng to một tiếng.

Lâm Triệt nhìn gã một cái" "Anh rất thích nói lời vô nghĩa nhỉ?"

"Bố mày có thể gϊếŧ hết cả nhà mày trong vòng vài phút đấy, mày cứ chờ đó cho tao, chờ nhìn thấy người thân của mình từng người một chết đi." Người đàn ông giống như phát điên mà gào thét.

Lâm Triệt không lên tiếng nữa.

Nắm lấy cánh tay của người đàn ông, từ khuỷu tay của gã vặn ngược lêи đỉиɦ đầu.

Rắc!

Tiếng xương gãy vô cùng rõ ràng, khuỷu tay nơi nối liền giữa cánh tay và cẳng tay bị vặn gãy theo hướng ngược lại. Một trong những khúc xương gãy đó đã đâm rách da thịt, trực tiếp lòi ra bên ngoài.

"A................"

Ngay cả hai người ở trong xe là Đình Đình và Trương Hợp cũng nghe rõ tiếng hét khủng bố đó.

Người đàn ông lăn lộn trên đất đầy đau đớn.

Lâm Triệt giẫm lên gã, nói: "Vẫn còn tám phút nữa."

Đồng thời ném điện thoại của người đàn ông đến bên cạnh gã.

Người đàn ông cầm lấy điện thoại, nhìn Lâm Triệt với ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Cắn răng gọi điện thoại, bởi vì gã biết người thanh niên này không hề hù dọa gã. Nếu như đến lúc, cậu ta chắc chắn sẽ gϊếŧ mình.

Tít.......Tít

Sau vài tiếng đổ chuông đối phương mới bắt máy. Hơn nữa, nghe thanh âm còn vô cùng mệt mỏi, rõ ràng là đang ngủ.

"Anh Long, mau tới cứu em. Con mẹ nó, có một tên điên muốn gϊếŧ em này." Người đàn ông đã phát điên, gào thét với nước mắt giàn giụa trên mặt, dáng vẻ hết sức chật vật.

Phía bên kia trầm mặc vài giây, thấp giọng hỏi: "Cớm?"

"Cớm cái gì mà cớm, có mỗi một thằng.”

Nghe thấy chỉ có một thằng, đối phương cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "Dám ức hϊếp đàn em của tao, không muốn sống nữa sao? Chú em, chịu đựng một chút, bây giờ đại ca lập tức dẫn người qua đó."