Đôi mắt đảo quanh dáo dác khắp phía, trong đầu bắt đầu tìm kiếm lối thoát.
Người đàn ông trẻ tuổi này có bề ngoài và tuổi tác hoàn toàn tỉ lệ nghịch với thực lực.
Nhìn trẻ tuổi non nớt, ôn tồn lễ độ là thế, nhưng thật ra lại là một con sư tử hung ác, bất cứ lúc nào cũng có thể diệt gọn tất cả con mồi.
Bấy giờ Hắc Long có chút tiến thoái lưỡng nan.
Vu Chúng là bị bọn hắn lên kế hoạch tống vào trong tù.
Lúc các thôn dân định làm chứng, hắn phải uy hϊếp dọa nạt an nguy từng nhà, khiến họ phải thay đổi lời khai của mình khi đến tòa.
Vì thế chắc chắn không thể hữu nghị được rồi, mà bản thân lại không có thực lực ngang hàng với đối phương.
"Ôi, ôi, hóa ra là bạn của anh em tôi à, tôi đã bảo mà."
Hắc Long đổ mồ hôi trán, gượng nở ra một nụ cười cứng ngắc.
Nhưng vẫn không thả dao trong tay xuống, trái lại bắp thịt hắn căng cứng hơn, đã làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Lâm Triệt nhìn rõ hết tất cả, nhưng không để ý lắm.
"Anh lên kế hoạch để tống anh ấy vào tù?"
Lời này vừa nói ra, nhiệt độ khắp căn phòng như thể bị giảm xuống không ít.
Khiến Hắc Long cảm thấy gáy mình lạnh buốt, run bần bật lên.
Vội phủ nhận.
"Đừng nói nhảm, tôi với Vu Chúng thân nhau lắm, anh ta vào tù, tôi cũng chăm non cho mẹ con trong nhà anh ta tốt lắm mà."
Nói xong lại lén nhìn Lâm Triệt một cái.
Lại phát hiện trên mặt của đối phương tràn đầy sự châm biếm.
"Thật đó."
Trong lúc căng thẳng, Hắc Long vội vàng bổ sung thêm một câu.
Sau khi nói xong, hắn lại thấy hơi chột dạ nên lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi cảnh báo, người của sở cảnh sát tới rồi.
Trong lòng Hắc Long bỗng thấy vui vẻ.
Hắn nở một nụ cười quái dị, nói: "Hì hì, tên nhóc kia, tao nói cho mày biết, Vu Chúng đúng là do tao chơi khăm đấy, người của sở cảnh sát đến rồi, mày chờ ngồi tù mọt gông đi."
Bỗng lật mặt nhanh như thế cũng khiến Lâm Triệt sững sờ.
Anh tò mò hỏi: "Anh cũng mắc tội hành hung tập thể đấy, đâu trốn được."
Câu nói này nhận được một tràn tiếng cười trào phúng.
"Ha ha ha! Đúng là tên nhóc vắt mũi chưa sạch, chả hiểu cái chó gì hết."
"Mày đi vào thì không ra được, nhưng Long Gia tao có thể bình yên vô sự, ung dung bước ra. Đấy là chênh lệch, đấy là thực lực, ỷ mình biết chút đánh đấm là tưởng có vốn sẵn rồi à?"
"Xã hội không giống như trong tưởng tượng của mày đâu, yên tâm đi, sau khi vào đó rồi tao sẽ điều tra ra thông tin người trong nhà của mày, rồi chăm sóc họ thật tốt cho."
Hắc Long lớn tiếng nói, cười rất suồng sã.
Tiếng bước chân ầm ĩ vang lên từ cầu thang.
Rất nhiều cảnh sát vọt vào, nhìn thấy người và máu trải đầy đất, sắc mặt ai cũng trở nên nghiêm nghị.
Họ vây quanh cả hai lại.
"Mau bắt hắn lại, chính là hắn đó, hắn cố ý cưỡиɠ ɧϊếp, bị anh em của tôi bắt gặp, thế là gϊếŧ người diệt khẩu." Hắc Long chỉ vào Lâm Triệt rồi lớn tiếng hô.
Nhưng người của sở cảnh sát vẫn đứng yên bất động.
Họ chỉ bao vây hai người.
Lại một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Trương Hợp cùng một người đàn ông trung niên cùng đi vào.
Ông ta ra vẻ nịnh nọt với Trương Hợp.
"Cảnh sát Trương yên tâm đi, lần này phía trên đã truyền công văn xuống rồi, phải tăng cường công tác trị an ở địa phương."
Hắc Long không biết Trương Hợp, cũng không để ý gì nhiều.
Nghĩ rằng có lẽ là người mới được điều tới.
Những hắn lại biết người đàn ông trung niên đang nói chuyện kia.
"Anh Vương, anh lại dẫn đội à? Chính tên nhóc này cố ý cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ, bị anh em của em bắt gặp, thế là nó gϊếŧ người diệt khẩu." Hắc Long chỉ vào Lâm Triệt rồi nói.
Sau đó, hắn làm vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác xem dáng vẻ chật vật bị bắt của Lâm Triệt.
Nhưng người của sở cảnh sát bỗng đi đến khống chế hắn.
"Gì thế này?"
"Anh Vương, em là Tiểu Long đây, cậu của em làm quản lý trong sở đấy, Tết em còn đến nhà anh..."
Chát chát!
Hai bàn tay tát lên mặt hắn, cắt đứt lời nói của hắn.
Mà người tát lại chính là anh Vương trong lời của Hắc Long.
"Phong tỏa hiện trường, dẫn toàn bộ đi."
Sở cảnh sát bắt đầu hành động.
Trương Hợp đi đến trước mặt Lâm Triệt, quan tâm hỏi: "Thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Lúc có mặt người ngoài, bình thường Trương Hợp sẽ gọi thiếu gia, lúc riêng tư hoặc khi có việc quân thì sẽ xưng là thiếu soái.
"Ừm, Đình Đình đâu?"
"Ở trong xe ấy, có một cảnh sát nữ ở bên." Trương Hợp đáp.
Lâm Triệt gật gật đầu.
Ánh mắt lại lia sang bên cạnh nhìn cảnh sát dẫn đội họ Vương đang cười lấy lòng kia.
"Phái người cùng điều tra, tội hϊếp đáp nhân dân cũng phải đồng loạt tra xét nghiêm cẩn." Lâm Triệt dặn một câu rồi nhanh chân rời đi.
Trương Hợp đáp vâng, cũng theo sau ra ngoài.
Để lại một mình ông Vương sắc mặt đã tái lại, trắng bệch như giấy.
Xem ra lần này chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị tống khứ đi rồi.
Trở về chỗ đỗ xe.
Đình Đình không nói một lời ôm chú cún con ở trong lòng, mặc kệ cảnh sát nữ nói gì đi nữa, cô bé cũng không trả lời lại.
Chuyện này khiến cảnh sát nữ có hơi lúng túng.
Cửa xe mở ra, sau khi Lâm Triệt cùng Trương Hợp trở về, Đình Đình mới lộ ra vẻ mặt yên tâm.
"Đình Đình, bọn chú về rồi." Lâm Triệt ngồi ở hàng sau cùng Đình Đình, nói rất dịu dàng.
Đình Đình gật đầu, vẻ mặt vui mừng.
"Chú ơi, chú đi đánh người xấu ạ?" Đình Đình hỏi.
"Đúng rồi."
"Giống bố cháu ấy ạ?" Cô bé mở đôi mắt tròn xoe như bi ve nhìn Lâm Triệt, hỏi với giọng đầy chờ mong.
Những kẻ xấu kia luôn nói bố là đồ tồi, còn dùng những lời lẽ rất khó nghe mắng bố cô bé nữa.
"Ừm, giống bố ấy." Lâm Triệt thật lòng trả lời.
Chân mày của Đình Đình cong lên, dù không cười thành tiếng nhưng vẻ mặt tràn ngập sự vui vẻ.
Quả nhiên những kẻ kia mới là người xấu thật.
"Vậy... Mẹ cháu đâu?" Đình Đình do dự một lát, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.
Cô bé biết mẹ không hề thích mình, nhưng dù sao bà ấy vẫn là mẹ của bé.
Nếu có một ngày bà ấy thay đổi, thương cô bé hơn.
Vậy cũng không hẳn là không thể tha thứ cho bà ấy.
Lâm Triệt dừng một lát để suy nghĩ, sau đó mới nói: "Mẹ cháu phạm lỗi, phải đi sửa lỗi mới trở về được."
Lâm Triệt không gϊếŧ mẹ của Đình Đình, tuy rằng cô ta đáng chết thật.
Nhưng anh không hy vọng Đình Đình còn nhỏ tuổi đã phải khuyết thiếu một người mẹ ở cạnh bên.
Cho dù có nói dối Đình Đình rằng mẹ đang đi sửa sai, sau khi sửa xong sẽ trở về.
Đình Đình khẽ gật cái đầu nhỏ của mình.
"Nó tên gì thế?" Lâm Triệt đổi chủ đề, chỉ vào chú cún con trong lòng Đình Đình rồi hỏi.
Đình Đình ôm thật chặt chú chó cún con vào lòng, đáp: "Cẩu Tử ạ."
"Gì cơ?"
"Nó tên Cẩu Tử ạ."
"Đúng là một cái tên rất gợi hình." Trương Hợp đang lái xe xen lời vào.
Đường trở về vẫn hơi xóc nảy như trước.
Đình Đình không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Nhìn phong cảnh dọc đường, nhìn ngôi làng đang dần xa mình.
Cuộc sống sau này sẽ thế nào?
Cô bé không biết, cũng không muốn đeo đuổi gì cả, nhưng cô bé không muốn trở về cái l*иg tre kia.
Cho dù chỉ còn một đống cỏ cũng được.
Lúc xe vào được thành phố, đã là hai giờ sáng.
Đình Đình không thấy buồn ngủ chút nào, cô bé mở to hai mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô bé thấy vô cùng khó tin.
Thì ra trong thành phố thật sự không có ban đêm.
Đèn đuốc sáng trưng, vô cùng rực rỡ.
Xe dừng lại cách biệt thự không xa, tạm biệt Trương Hợp.
Lâm Triệt dẫn Đình Đình cùng Cún đi đến siêu thị tiện lợi 24 giờ, mua một ít thức ăn cùng đồ dùng thường ngày.
Sau khi mua đầy ắp một túi lớn đồ ăn vặt.
Đình Đình vô cùng mừng rỡ, ngay cả Cẩu Tử cũng vẫy đuôi không ngừng, rất là phấn khởi.
"Chú ơi, mấy cái này mua cho cháu ạ?"
"Đúng rồi đó, cháu xem thử còn muốn gì nữa không?" Lâm Triệt kiểm tra lại hàng hóa, dù sao anh cũng chưa từng chăm sóc trẻ nhỏ bao giờ.
Bản thân anh từ nhỏ đã là ăn xin, có thể ăn no sống qua ngày là tốt lắm rồi.
Nhưng lúc này anh quả thật hơi lúng túng, không biết mua cái gì cho phải.
"Được rồi, được rồi ạ." Đình Đình hài lòng nói.
Tay lớn dắt tay nhỏ, tay nhỏ ôm cún con.
Ba người đồng thời đi về phía biệt thự.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Nhưng ngay lúc này, một tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên trong ngõ hẻm.
Lâm Triệt khẽ nhíu mày, Cún cũng bắt đầu cảnh giác, sủa không ngừng về phía con hẻm kia.