Ăn cơm xong, tới ký túc xá của nhân viên, Thương Viễn mặt dày muốn đi theo, thấy hắn hôm nay mời cô ăn cơm còn đưa cô về, Cố Tưởng Tưởng cũng không nỡ đuổi hắn, thoải mái hào phóng để hắn vào nhà.
Thương Viễn cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ân cần rót nước bóp vai cho cô, Cố Tưởng Tưởng dở khóc dở cười: "Được rồi đừng làm nữa, anh ngồi đi." Sau đó cô đặt chân bị thương lên bàn, ấn mở xem TV. Thương Viễn quy củ ngồi bên cạnh, thi thoảng nhìn Cố Tưởng Tưởng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cô bị hắn nhìn một lúc bèn không kiên nhẫn, "Muốn nói cái gì thì nói đi, đừng ngại ngùng mãi vậy."
Thương Viễn lúc này mới khụ một tiếng: "Tưởng Tưởng... Cái kia, hôm nay anh không có chỗ để đi, em để anh ngủ lại một đêm được không?"
"Sao lại không có chỗ để đi? Anh ra khách sạn thuê một phòng không phải là được rồi sao?" Cố Tưởng Tưởng khó hiểu nói.
"Cái đó...Anh bị mất giấy tờ tùy thân..." Thương Viễn vân vê ngón tay.
"Mất?" Cố Tưởng Tưởng nghi ngờ nhìn hắn, "Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc chắc."
"Không có không có, Tưởng Tưởng, thật sự mất rồi, anh không lừa em!" Thương Viễn vội vàng mở ví tiền ra cho cô xem.
Cố Tưởng Tưởng mở ra, đúng thật là không có giấy tờ, nhưng những điều này không đủ để cô tin tưởng cái lý do này của Thương Viễn, cô đang muốn cự tuyệt thì thấy hắn vô cùng đáng thương nhìn cô, gương mặt thanh tuấn đầy ủy khuất, đặc biệt giống con chó lông vàng mà bạn học cô nuôi.
...... Có phải hắn biết cô thích chó không vậy? Cố Tưởng Tưởng đỡ trán, "Được rồi, đêm nay anh ngủ sô pha, không được bước vào phòng ngủ, nghe thấy không?"
"Ừm ừm! Tuân lệnh!" Thương Viễn trên mặt nở hoa.
_______________________________
Tới 10h, Thương Viễn chủ động đi tắm rửa trước, tắm xong hắn mượn áo tắm dáng dài của cô mặc vào, bước ra ngoài phòng tắm với dáng vẻ vô cùng buồn cười, Cố Tưởng Tưởng nhìn thấy bộ dạng này hung hăng cười một trận, tiếp xúc càng nhiều càng cảm thấy người này trong ngoài không đồng nhất làm người khác tức lộn rộn, nhưng dường như còn rất đáng yêu.
"Ha ha ha cười chết tôi, tôi, tôi đi tắm rửa ha ha ha ha ha ha!" Cố Tưởng Tưởng vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng tắm, đúng lúc này, vui quá hóa buồn, Cố Tưởng Tưởng phịch một tiếng ngã xuống cửa phòng tắm.
...... Cô ngồi dưới đất có chút sững sờ, Thương Viễn vội vàng đến đỡ cô: "Tưởng Tưởng, em không sao chứ?"
"Chân... Đau quá..." Cố Tưởng Tưởng nước mắt lưng tròng được Thương Viễn đỡ lên ngồi sô pha, nâng chân lên vừa thấy, tốt rồi, cái chân đang nguyên vẹn thì bị thương. Cũng may trong nhà có thuốc, cô để Thương Viễn lấy ra bôi lên vết thương, sau đó thì nghĩ lại, như thế này thì làm sao tắm rửa được...
"Anh ôm em vào thôi!" Thương Viễn xung phong nhận việc bế Cố Tưởng Tưởng vào nhà tắm, hắn nhẹ nhàng thả cô vào bồn tắm rồi nói, "Có gì gọi anh, anh đứng ngoài."
Khi cô tắm rửa xong, lại phát hiện ra một bi kịch, mình không thể tự mặc quần áo...
"Thương, Thương Viễn..." Cố Tưởng Tưởng rối rắm nửa ngày, mới phát ra âm thanh như muỗi kêu.
"Đến đây!" Thương Viễn lập tức đẩy cửa tiến vào, thấy Cố Tưởng Tưởng trong bồn tắm vội vàng xoay người, nhưng vẫn không quên nhìn lén vài cái: "Tưởng Tưởng, có chuyện gì cứ việc nói!"
Cố Tưởng Tưởng cắn môi, túng quẫn nói: "Anh, anh giúp tôi lau khô mặc quần áo..."
Một phút đồng hồ trước, Thương Viễn vẫn không ý thức được sự việc gì sẽ phát sinh, còn bây giờ, hắn cảm thấy quả thật có một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống đầu hắn! Nếu như hôm nay hắn không tới thành phố A, nếu hắn không nghĩ cách theo đuôi Cố Tưởng Tưởng, nếu hắn không mặt dày đuổi theo, nếu hắn không nói dối bị mất giấy tờ, chắc chắn, tuyệt đối hắn sẽ không có cơ hội này!!!!
"Được rồi, nếu làm em đau thì nhớ nói một câu..." Thương Viễn nuốt nước miếng, cầm lấy khăn tắm, cẩn thận lau khô người cô.
Bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết sừng sững, run rẩy khi bị khăn tắm lau qua, cọ vào nhũ hoa, Cố Tưởng Tưởng hừ nhẹ một tiếng, gắt gao cắn môi, khuôn mặt nhỏ hồng không dám nhìn Thương Viễn. Đây đúng là công việc đòi hỏi kỹ thuật, Thương Viễn dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, kiềm chế để không chảy máu mũi, tiếp tục lau người cho cô, bụng nhỏ mềm mại, eo thon có thể ôm hết một vòng tay, đùi ngọc thon dài mảnh khảnh, cuối cùng là...Thương Viễn dừng lại, nhịn không được nhìn nhìn Cố Tưởng Tưởng, không biết nên tiếp tục hay không.
"Anh, anh nhanh lên." Khuôn mặt cô nghẹn đến mức đỏ bừng, ngữ khí mềm mại thúc giục.
Thương Viễn được sự chấp thuận của cô, đem khăn tắm nhẹ nhàng hướng bắp đùi, gò bồng đầy mắc cỡ nhô lên, trơn bóng trắng nõn, khăn tắm cọ qua khe hở nhỏ, Cố Tưởng Tưởng "ưm" một tiếng, sau đó nhanh chóng nói: "Anh ôm tôi đi trên giường mặc quần áo."
Thương Viễn cảm thấy hạ thể sắp phát nổ, nhưng vẫn nhẫn nhịn bế cô ra khỏi phòng tắm. Bế cô lên trên giường, hắn không đứng vững lảo đảo bổ nhào lên người cô, "Aaa.." chân cô lại một lần nữa bị đυ.ng phải.
"Tưởng Tưởng! Xin lỗi em!" Thương Viễn sợ hãi, vội vàng cần lấy chân Cố Tưởng Tưởng xem xét, nhìn qua nhìn lại mấy lần, cô mới nói, "Không có việc gì, không đè quá nặng, chỉ là hơi đau."
Thương Viễn lúc này mới yên lòng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, cả người liền cứng lại. Hiện tại tư thế của hai người là Cố Tưởng Tưởng nằm trên giường, Thương Viễn nâng chân cô lên để kiểm tra, vì thế cả người cô chính là tư thế rộng mở, cánh hoa hồng nhạt vô tình hiện ra trước mặt hắn, Thương Viễn hoàn toàn ngây dại, có một cỗ du͙© vọиɠ không thể kiềm chế đang dâng lên.
"Được rồi anh có thể đi ra ngoài..." Vừa mới nói được một nửa, Thương Viễn đã hôn lên bắp chân cô.
"Anh... Anh làm cái gì vậy?" Cố Tưởng Tưởng đỏ mặt, trợn mắt há mồm nhìn hắn. Thương Viễn không trả lời, theo bắp chân một đường hướng lên trên liếʍ, đầu lưỡi thấm ướt xẹt qua một vệt nước, cảm giác tê tê dại dại xông thẳng vào trong lòng Cố Tưởng Tưởng, cô còn chưa kịp kêu hắn buông ra, hắn đã liếʍ đến hoa tâm, nâng mông nhỏ cô lên rồi hôn xuống.
"A...anh, anh buông tôi ra!" Cố Tưởng Tưởng vừa sợ vừa xấu hổ, muốn đá hắn nhưng vết thương lại không cho phép, chỉ có thể dùng sức đẩy đầu hắn ra. Thương Viễn liếʍ mυ'ŧ cánh hoa một hồi, sau đó đầu lưỡi móc ra tiểu mật đậu hút lấy, không đến vài cái đã khiến cho Cố Tưởng Tưởng mềm nhũn vô lực nằm trên giường ân ân a a không ngừng.
"A... Đừng... ưm a...." Cố Tưởng Tưởng nhanh chóng tiết ra ở dưới miệng hắn, miệng nhỏ thở dốc, Thương Viễn đi lên đoạt lấy môi cô hôn xuống, bàn tay xoa bóp cặρ √υ' đầy đặn, dục căn căng đau ở trên người cô lung tung đâm chọc.
"Ưʍ... Ô..." Cố Tưởng Tưởng cảm thấy đầṳ ѵú hư không, cô ưỡn ngực, hướng tới bên tay hắn, Thương Viễn thấy thế mừng rỡ, lập tức nắm lấy đầṳ ѵú bắt đầu vê trụ.
"Ưm a ~~" cô gái nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu lên, khiến Thương Viễn hận không thể lập tức đem đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào làm cô long trời lở đất, nhưng suy xét đến vấn đề kích cỡ, hắn vẫn nhịn xuống làm màn dạo đầu.
Hắn cúi xuống gặm nhấm vυ' cô một lần nữa, ngón tay cắm vào tiểu huyệt thọc vào rút ra rồi lại bỏ thêm một ngón tay, đem cô cao trào thêm một lần, hắn mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói với cô, "Chờ anh vài giây." Sau đó hắn chạy nhanh ra phòng khách móc áo mưa từ túi quần, rồi lại vọt vào trong phòng ngủ, đeo xong hắn một cán vào cái lỗ nhỏ, tốc độ cực nhanh làm cô không kịp phản ứng. Đại dươиɠ ѵậŧ nguyên cây cắm vào, hai người đồng thời thỏa mãn mà than thở một tiếng, theo đó là động tác rút ra cắm vào.
"Ưm a ~~ anh, anh nhẹ chút..." Hai đùi Cố Tưởng Tưởng đặt lên vai Thương Viễn, như vậy mới có thể không động vào chỗ đau, đương nhiên, tư thế như vậy càng thuận tiện cho Thương Viễn thao hoa huyệt cô.
"Hưư... Tưởng Tưởng... Chặt quá..." Thương Viễn cắn răng đẩy đại dươиɠ ѵậŧ vào bên trong.
"A... Đừng, đừng chạm nơi đó..." Đại dươиɠ ѵậŧ tìm đúng khối thịt mềm liều mạng mà đâm vào, cô muốn trốn nhưng hai cái đùi bị thương đều không tiện, chỉ có thể nâng mông nhỏ để hắn tùy ý thao, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng, làm hai viên tinh hoàn của Thương Viễn ướt dầm dề.
"Tưởng Tưởng... Tưởng Tưởng thích anh thao em như vậy đúng không? Mỗi lần đều chảy thật nhiều nước, thao nhiều nước như vậy...." Thương Viễn một bên làm huyệt một bên dùng ngón tay xoa tiểu âm đế của cô, Cố Tưởng Tưởng sao có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, một tiếng thét chói tai vang lên, cô run rẩy tiết ra.
"A... Đồ lưu manh... Kêu anh đừng lộng nơi đó...Ưm a~~" Cố Tưởng Tưởng đầy nước mắt lên án hắn, dáng vẻ đáng thương, nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính trong hắn trỗi dậy, dươиɠ ѵậŧ lại lớn thêm một vòng, đâm thọc càng mạnh mẽ khiến cô vừa khóc vừa kêu la, cả người mềm như nước, hắn làm đến tận đêm khuya, cuối cùng vẫn thương tiếc cô đang bị đau chân mới buông tha cô.
"Khốn khϊếp......" Khuôn mặt cô đầy nước mắt chìm vào giấc ngủ, Thương Viễn nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại.
Thương Viễn: Chính mình tâm cơ còn cảm thấy sợ hãi.