Lúc chiều ăn cơm, một nữ đồng nghiệp tên Phó Đồng mở miệng nói: "Cố Tưởng Tưởng à, cô với cháu trai của tổng giám đốc có quan hệ gì vậy?"
Cố Tưởng Tưởng dừng lại, trả lời: "Không phải tôi đã nói trước kia anh ấy là gia sư cho tôi sao?"
"Hai người có vẻ rất thân thiết, không giống quan hệ thầy trò." Phó Đồng ám chỉ nói.
Cố Tưởng Tưởng nhíu mày: "Bằng không thì sao, sao cô lại thích hỏi chuyện riêng tư của người khác như vậy?"
"Chỉ là hỏi một chút thôi mà, việc gì phải khó chịu." Phó Đồng bĩu môi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Chu Đại Dũng vội vàng hòa giải: "Ai da, Tưởng Tưởng đã nói là thầy giáo rồi, còn có thể là cái gì, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi."
"Tưởng Tưởng, kêu cũng thật thân thiết." Phó Đồng lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng.
Cố Tưởng Tưởng ngẩng đầu nói với Chu Đại Dũng: "Người ta là ghen tỵ, về sau anh phải kêu cô ấy là Đồng Đồng biết chưa?"
"Cố Tưởng Tưởng cô có ý gì!?" Phó Đồng dừng tay, đặt bát mạnh lên bàn.
"Ý tứ ở trên mặt chữ, tôi với cô rất quen thuộc? Cần cô phải hỏi thăm chuyện của tôi sao? Nói chuyện âm dương quái khí cho ai xem?" Tâm tình của Cố Tưởng Tưởng cũng không tốt, không nhường nửa bước.
Bên cạnh Chu Đại Dũng còn có hai đồng nghiệp nam khác bị kẹp giữa hai cô gái đều sắp phát khóc.
"Xời, tôi nào có cái gì âm dương quái khí, chẳng qua là không ưa vài người không biết chừng mực ý tứ thôi." Phó Đồng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cố Tưởng Tưởng.
"Không nghĩ bản lĩnh suy bụng ta ra bụng người của cô cũng rất lợi hại đấy." Cố Tưởng Tưởng mỉa mai.
"Cô!" Phó Đồng phát hỏa, trợn mắt rồi lại cười, "Giả bộ thuần khiết làm cái gì, ngày hôm đó tôi còn thấy cô lên xe của tổng giám kìa."
Cố Tưởng Tưởng ngẩn người, sau đó mới nhớ ra là cái hôm cô xin tới tổng công ty Thương Viễn đã đưa cô về nhà, "Lên xe của hắn thì làm sao? Mới lên xe của hắn mà đã bị coi là không có chừng mực? Mỗi ngày tan làm cô lên xe với bao nhiêu người đàn ông, cô đều có quan hệ với bọn họ? Ồ cô cũng thật giỏi, không nghĩ lại rộng rãi như vậy."
Phó Đồng bị mấy lời này làm cho tức giận, vỗ bàn đứng lên: "Cô lừa gạt ai đó? Bình thường đi làm ở công ty chả mấy khi nói câu nào với tổng giám, mới đến công ty được hai tháng đã được đến trụ sở, không phải có quan hệ riêng tư với tổng giám sao, bên trong mờ ám thế nào ai tin?"
"......" Cố Tưởng Tưởng á khẩu không trả lời được, cô có thể nói mọi người ở trong tổ đều không cần cầu tiến có được không? Tổ khác sao có thể hiểu được sự việc được cử đi lần này là một củ khoai lang nóng ai cũng muốn phủi tay......
"Như thế nào ~ không còn lời nào để nói đi." Phó Đồng đắc ý nâng cằm.
"Tôi còn không biết nhân viên công ty chúng ta lại thích nói chuyện phiếm đấy, việc tôi chở ai lại có thể nghĩ ra sự tình như vậy." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng, Phó Đồng lập tức sững người.
"Tổng, tổng giám!" Vài người đứng lên nhìn nhau, sao tổng giám lại xuất hiện ở đây?
"Phó Đồng đúng không, cô đối với quyết định của Triệu tổ trưởng có ý kiến?" Thương Viễn lạnh lùng nhìn cô ta.
"Không, không phải, không, không có ý kiến..." Phó Đồng không nghĩ tới những lời nói kia trùng hợp lại bị tổng giám nghe được, mặc dù nghe nói hắn xin điều chuyển đi, nhưng tổng giám vốn là được tổng công ty phái đến, nghe nói hắn cùng tổng giám đốc quan hệ rất tốt, ngộ nhỡ hắn làm khó mình thì sao, thấy vậy cô ta bèn lập tức cười ngượng, "Tôi, vừa rồi tôi nhất thời hồ đồ nói hươu nói vượn, tổng giám anh đừng để ý, tôi không có ý kia..."
"Không nghĩ kỹ trước khi nói, tôi thấy chính xác là cô đang nói hươu nói vượn." Thương Viễn cười lạnh nói.
Phó Đồng mồ hôi như mưa hạ, ngập ngừng không biết nói cái gì cho tốt.
"Phó Đồng, nhanh xin lỗi Tưởng Tưởng đi..." Một đồng nghiệp nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, Phó Đồng lập tức phản ứng lại, không cam lòng nhìn Cố Tưởng Tưởng, cúi đầu cắn răng nói, "Vừa rồi là tôi không đúng, Cố Tưởng Tưởng cô đừng để ý..."
"Ừm." Cố Tưởng Tưởng lười so đo với cô ta, "Về sau đừng nói bậy bạ là được."
"Nếu Cố Tưởng Tưởng đã chấp nhận lời xin lỗi, chuyện lần này bỏ qua, hy vọng về sau cô không được tùy tiện ác ý nghĩ về đồng nghiệp như vậy, hơn nữa..." Thương Viễn cười cười, đi đến bên người Cố Tưởng Tưởng, "Tôi theo đuổi Cố Tưởng Tưởng, đưa cô ấy về nhà rất kỳ quái sao?"
Mấy người đồng nghiệp, bao gồm cả Cố Tưởng Tưởng, đôi mắt trừng to hơn cả con bò, đây đúng là tin tức khủng bố nha! Tổng giám lại tự thừa nhận theo đuổi Cố Tưởng Tưởng! Người đó là tổng giám vạn năm băng sơn sao?
Cố Tưởng Tưởng không nói nên lời ngước nhìn trời xanh, vì sao mà sự tình lại phát triển thành thế này!? Vì cái gì!?
Thương Viễn quay đầu ôn nhu nhìn Cố Tưởng Tưởng: "Tưởng Tưởng, nguyện ý nể mặt để anh mời bữa cơm được không? Anh tới đây để trình điều nhiệm, không nghĩ lại gặp được em."
Sau đó lại quay đầu nhìn về mấy người khác: "Bàn này của mọi người tôi đã thanh toán, tôi mượn Tưởng Tưởng một bữa cơm, mọi người không có ý kiến gì chứ?"
"Không, không ý kiến!" Mọi người trăm miệng đồng thanh, "Tưởng Tưởng, cô đi đi! Đừng để ý đến chúng tôi!"
Vì thế Thương Viễn mang Tưởng Tưởng ra khỏi nhà ăn với nụ cười đắc ý, vừa lên xe Cố Tưởng Tưởng tức giận nói: "Anh làm cái gì vậy, đột nhiên xuất hiện, dọa chết người."
Thương Viễn thò mặt lại gần ngượng ngùng: "Hôm nay không phải đến đây xin điều chuyển sao, chủ yếu là có chút việc, muốn cho em bất ngờ nên trực tiếp tới, vốn định gọi điện thoại cho em, không nghĩ đúng lúc lại gặp được em..."
Cố Tưởng Tưởng hoài nghi mà hắn, lấy tính tình của Thương Viễn khẳng định là trước đó đã nhìn chằm chằm cô, lý do trùng hợp này cô không tin.
"Tưởng Tưởng~~" Thương Viễn đáng thương nhìn cô, "Em xem, mấy ngày nay sợ quấy rầy em nên cũng không dám gọi điện thoại cho em..."
Đây là sự thật, mấy ngày nay Thường Hạo đều đặn gọi cho cô còn Thương Viễn chỉ dám lén lút nhắn mấy cái tin nhắn, sáng trưa chiều một tin, nội dung đều là: Buổi sáng, Tưởng Tưởng, ăn sáng chưa? Buổi sáng đã nhớ em rồi. Buổi trưa, Tưởng Tưởng, cơm trưa ăn chưa? Giữa trưa cũng rất nhớ em. Buổi tối, ngủ ngon, Tưởng Tưởng, đi ngủ sớm một chút, ở trong mơ cũng nhớ em.
Những lời này ghê tởm như vậy đều do Thương Viễn nhắn tới. Nhưng không thể không nói gương mặt của Thương Viễn rất giỏi che dấu, Cố Tưởng Tưởng chỉ cần nghĩ đến hình tượng bên ngoài thanh lãnh của hắn đối lập với tin nhắn hèn hèn như thế này, cảm giác lại có chút đáng yêu.
"Được rồi, không tính toán với anh, vừa rồi tôi cũng chưa ăn được mấy, nhanh tìm mấy chỗ ăn cơm đi."
"Anh đã đặt trước một nhà hàng, đi qua mấy cái ngã tư là đến, danh tiếng rất tốt, em nhất định sẽ thích..." Vừa mới nói ra, Thương Viễn liền ý thức được không ổn, quả nhiên Cố Tưởng Tưởng cười như không cười nhìn hắn, "Trùng hợp?"
Thương Viễn rụt rụt cổ, khụ hai tiếng: "Cái kia... Tưởng Tưởng... Anh..."
"Được rồi, anh lái xe đi." Cố Tưởng Tưởng xì một tiếng bật cười, tên này thật ngốc ngếch đáng yêu nha, giống y như con chó Nhật mà tiểu Nguyệt nuôi trong nhà.
"Aiiii!" Thương Viễn quay đầu, vui vẻ nghiêm túc lái xe.
~~~~~
Trời ơi Thương Viễn đáng yêu chết tuiii