Ngày hôm sau là cuối tuần không cần đi làm, Cố Tưởng Tưởng ngủ một giấc đến trưa, mơ màng cảm nhận được Thương Viễn đang dùng thuốc xoa bóp chân cho cô, xoa bóp có chút đau, cô hừ hừ vài tiếng không muốn mở mắt, khuôn mặt nhỏ chôn ở trong chăn đỏ bừng. Thương Viễn xoa xong thuốc, bị Cố Tưởng Tưởng rầm rì lại căng cứng, nhìn cô gái nhỏ trên giường bọc kín mít lộ ra hai cẳng chân trắng nõn, lập tức hắn nổi lên thú tính, chui vào trong chăn giở trò.
"Ưm a... Buồn ngủ..." Cố Tưởng Tưởng bủn rủn vô lực, không có sức lực đẩy hắn, chỉ có thể chu cái miệng nhỏ làm nũng.
"Ưʍ... Tưởng Tưởng em ngủ đi... Đừng để ý đến anh..." Thương Viễn nằm trong chăn ngậm đầṳ ѵú cô mơ hồ nói, vυ' của tiểu mỹ nhân vừa đẹp vừa nộn, mềm như bông co giãn mười phần, xoa hai cái liền đung đưa lắc lư, Thương Viễn một bên bóρ ѵú một bên mυ'ŧ đầṳ ѵú, khiến cho Cố Tưởng Tưởng xuân thủy giàn giụa. Mặt trên ăn vυ', Thương Viễn giảo hoạt đưa tay xuống tìm được chính xác hoa tâm véo âm đế một cái, lập tức Cố Tưởng Tưởng kêu lên một tiếng, hoa huyệt phun ra một ngụm mật nước, tay hắn ở dưới miệng huyệt đảo quanh, xoa nhẹ vài cái rồi cắm vào trong.
"Ưm ưm ~~ muốn..." Cơn buồn ngủ của cô đã giảm hơn nửa, lúc này cô nâng đùi câu trên người hắn, vừa nhấc chân lại đυ.ng phải chỗ đau, nước mắt lập tức ứa ra, cô nhỏ giọng khóc sụt sùi, Thương Viễn thấy vậy đau lòng không thôi, vội vàng xốc chăn lên, nâng chân xem trái xem phải, nhìn một hồi thấy có vẻ không còn đau nữa, Cố Tưởng Tưởng lại lẩm bẩm kêu muốn, loại yêu cầu này nào có thể cự tuyệt? Thương Viễn đem cô nằm nghiêng, hắn nằm ngay phía sau, nâng chân lên, đại dươиɠ ѵậŧ từ phía sau mông đi vào.
"Ưm a ~~ căng..." Cố Tưởng Tưởng lẩm bẩm nói, mông nhỏ lùi về phía sau, ý bảo hắn đi vào thêm chút.
Thương Viễn cười nói: "Cô bé khẩu thị tâm phi." Hắn dùng sức đẩy mạnh về phía trước, cô lập tức mềm nhũn cả người, hếch mông nhỏ kêu ê ê a a tùy ý để hắn thao làm, đẹp đến mức Thương Viễn hận không thể chết ở trên bụng cô.
"Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng, bên trong em thật thoải mái... Cả đời đều đặt dươиɠ ѵậŧ ở bên trong em được không?" Thương Viễn liếʍ lỗ tai cô.
"Ưm ~~ được... Được... A... Anh nhẹ chút... Nhẹ chút nha..." Tiểu hoa huyệt của cô bị làm phát run, dâʍ ŧᏂủy̠ bị đảo xì xì vang dội, bắn tung tóe chỗ giao hợp của hai người.
Thương Viễn nghe được những lời này ngọt ngào muốn chết, thao càng hăng hái, đại dươиɠ ѵậŧ như môtơ càng cắm càng nhanh, Cố Tưởng Tưởng hét lên, "A.... chậm một chút đi.... A...."
"Chậm không được, hư... Tưởng Tưởng... Chậm không được..." Thương Viễn vừa làm vừa dùng đầu lưỡi chui vào lỗ tai cô, toàn thân cô mềm xuống, tiểu hoa huyệt ê ẩm căng trướng không ngậm được đại dươиɠ ѵậŧ, ân ân a a không ngừng kêu to. Thương Viễn yêu chết bộ dạng này của cô, càng làm càng ra sức, đại dươиɠ ѵậŧ nhắm thẳng vào hoa tâm, một bên cắm một bên còn nhắc mãi, "Tưởng Tưởng, Tưởng Tưởng của anh, đại dươиɠ ѵậŧ ép em ra nước, có thích không?"
"Anh, anh là đồ lưu manh....a ~~" Cố Tưởng Tưởng chưa kịp giận đã bị một cú va chạm mạnh mẽ đánh gục.
"Ừ, anh lưu manh, chỉ đối với Tưởng Tưởng lưu manh được không? Nhìn cái miệng nhỏ của em mυ'ŧ vui vẻ như vậy?" Mị thịt dường như đang liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của hắn, Thương Viễn sảng khoái vô cùng, càng làm càng hăng say, càng làm càng dùng sức, đến tận khi tiểu mỹ nhân khóc lóc kêu tha hắn mới cắn răng hung hăng giã thêm trăm lần, gầm nhẹ một tiếng, cùng Cố Tưởng Tưởng cao trào lêи đỉиɦ.
Thương Viễn: Chính mình lưu manh còn cảm thấy sợ hãi.
~~~~~~~~~~~~~~