"Lớn quá...... Anh nhẹ chút......" Cố Niệm gần như đâm bay ra ngoài, côn ŧᏂịŧ quá lớn chạm đến tận tử ©υиɠ, qυყ đầυ càn quét trong âʍ đa͙σ mang theo từng đợt kɧoáı ©ảʍ, dâʍ ɖị©ɧ chảy không ngừng bị dươиɠ ѵậŧ khuấy thành bọt trắng chảy xuống rãnh mông.
"Ưm a...... Anh, anh chậm một chút đi......" Cố Niệm bị đâm choáng váng đầu óc.
"Em xác định muốn chậm?" Thương Viễn thả chậm tốc độ, từ từ rút ra lại thong dong đi vào, qυყ đầυ cọ xát vách trong, kéo theo khối thịt non mềm ra bên ngoài.
"A......" Tiểu huyệt cô ngứa ngáy, Cố Niệm khóc lóc, "Anh, anh nhanh lên chút ~"
Thương Viễn nhếch môi lên: "Đây là do em nói, chốc nữa đừng xin tha."
Được một lúc Cố Niệm đã hối hận, đại dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào bên trong, đeo đuổi khối thịt mềm, đầu nấm rụt lại như đang nhấm nháp.
"Không, không được! Đừng chạm nơi đó! Anh đi ra ngoài!" Cố Niệm kêu khóc, kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt khiến cô không chịu nổi.
Thương Viễn thực sự quá xấu xa. Cố Niệm càng nói hắn càng di chuyển, chọc chọc liên tục vào khối thịt mềm, linh hồn nhỏ bé của cô suýt bị đá văng xa.
"Không được không được! Muốn tiểu! A...." Cô hét lên chói tai, dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên qυყ đầυ, Thương Viễn không kịp đề phòng bắn vào trong.
Bắn tinh kéo dài được một lúc, 29 năm tinh hoa đều cống hiến cho chiếc bụng nhỏ của Cố Niệm. Thương Viễn thở hổn hển ôm cô, đặt cô lên người mình, hắn khẽ hôn trán rồi vuốt ve chiếc eo thon nhỏ: "Làm bạn gái anh, nhé?"
Cố Niệm vẫn còn mê man, dư vị kéo đến từng đợt từng đợt tê dại, một lát sau tỉnh táo, cô hoảng hốt nói.
"Sao anh bắn vào bên trong!?"
Thương Viễn sửng sốt, vừa rồi tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, không nghĩ tới phải dùng biện pháp, hơn nữa có thể trông cậy được gì vào một xử nam lúc nào cũng mang theo áo mưa chứ?
Thương Viễn đỏ mặt ấp úng nói: "Khụ, anh không chuẩn bị thứ đồ kia, vừa rồi trong lúc nhất thời không nghĩ tới...... Anh bảo đảm lần sau sẽ không!"
"Còn có lần sau!" Cố Niệm tức giận cắn một ngụm lên xương quai xanh của Thương Viễn, hung tợn nghiến răng, "Anh buông tôi ra! Để tôi đứng lên!"
Cố Niệm giãy giụa muốn đứng lên, không ngờ thứ đồ đáng xấu hổ trong cơ thể cô lại có dấu hiệu ngẩng đầu.
Rốt cuộc Cố Niệm cũng không thể thoát khỏi ma trảo, Thương Viễn còn không biết xấu hổ mà dỗ dành cô.
"Dù sao cũng phải uống thuốc, chi bằng chúng ta làm thêm vài lần nữa."
"Em xem em cũng rất thoải mái mà."
"Nếu mang thai thì sinh ra, em muốn hôn lễ như thế nào đều tùy em."
Cố Niệm không thể tưởng tượng nổi bình thường tổng giám mặt lạnh, khiêm khắc bao nhiêu đến lúc nói ra miệng lưỡi lại trơn tru bấy nhiêu, bất đắc dĩ vật cứng của hắn cũng quá lớn, kỹ thuật lại tốt, mỗi một lần đều kéo dài cho đến khi cơ thể cơ mềm thành nước không còn sức phản kháng. Cô bị hắn ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, sau đó còn làm thêm vài lần nữa, tận đến khi rạng sáng hắn mới buông tha cho cô nghỉ ngơi.
__________________________________________________________
Ấn vào ngôi sao be bé xinh xinh kìa các cô ơi...