Chả có gì lạ khi ngày hôm sau Cố Niệm ngủ đến chiều mới dậy, cô mơ màng với lấy di động, thế mà lại tắt máy. Cô mở điện thoại lên, khi thấy thời gian, Cố Niệm chợt bật dậy.
"A ui!" Cố Niệm tê liệt ngã xuống giường, cả người bủn rủn vô lực, đặc biệt là vùng eo và đùi. Cô cử động nhẹ, một trận nóng rát kéo xuống huyệt thịt.
Tối hôm qua Cố Niệm khóc nức nở nói từ bỏ nhưng Thương Viễn vẫn cố chấp giữ lấy eo cô dùng sức đâm vào, tiểu huyệt vừa đau đớn vừa tê dại, dâʍ ɖị©ɧ ướt dầm dề, cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bụng cô hắn mới buông tha. Sau đó Thương Viễn ôm cô vào phòng tắm, hắn moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra khỏi tiểu huyệt, rửa rửa một lúc rồi lại đè cô ra làm thêm lần nữa. Mãi đến khi hắn thấy cô gái nhỏ khóc lóc chịu không nổi, hắn mới chột dạ thu tay, bế cô lên giường ngủ.
Xong rồi, nhất định bên dưới đã sưng lên, Cố Niệm khóc không ra nước mắt.
Thời gian hiển thị trên di động là 3:20, đây không phải là đến muộn nữa, mà là bỏ bê công việc!!! Nghĩ đến việc bị trừ tiền, Cố Niệm tuyệt vọng chảy nước mắt.
Chuẩn bị tốt lí do nghỉ làm, Cố Niệm lo sợ gọi cho tổ trưởng.
"A lô, tổ trưởng ạ? Tôi là Cố Niệm, hôm nay tôi......"
"A Cố Niệm à, tổng giám nói với tôi rồi, hôm nay vẫn chấm công cho cô, ngày mai đi làm nhớ không được đến muộn đâu nhé."
??????
Cố Niệm ngây ngốc cúp điện thoại, chẳng lẽ...... Cái tên biếи ŧɦái Thương Viễn kia nói với tổ trưởng là hắn đã làm cô không xuống nổi giường?
Lông tơ Cố Niệm dựng đứng, cô không có số điện thoại của Thương Viễn nên chả có cách nào liên hệ được với hắn.
Cố Niệm miễn cưỡng rời giường tắm rửa, lúc tìm quần áo để mặc cô mới phát hiện chúng nó đã bị nhăn nhúm, dính đủ các thể dịch ở một xó giường.
Cố Niệm nhìn xung quanh, phòng ngủ của tên biếи ŧɦái này cũng không khác hình tượng bên ngoài của hắn là mấy, căn phòng sơn ba màu đen, trắng, xám tro có vẻ rất thực tế, đơn giản... Cố Niệm nghiến răng nghiến lợi.
Cô đi đến tủ đầu giường thì chợt phát hiện thấy có hộp thuốc tránh thai và một tờ giấy, trong đó là hàng chữ lưu loát: Niệm Niệm, anh đi làm trước đây, anh đã nói với tổ trưởng về việc cử em đi khảo sát thực tế, vì vậy đừng lo lắng về vấn đề chấm công. Thuốc anh đã mua rồi, mà thực ra em không uống cũng được! Anh đã sẵn sàng cho việc kết hôn bất cứ lúc nào! Em muốn hôn lễ kiểu truyền thống hay là kiểu Tây? Em thấy tên gì thì hợp với bảo bảo của chúng ta? Anh thích cả bé trai lẫn bé gái ~ đương nhiên anh càng hy vọng là một bé gái đáng yêu giống em ~ quần áo của em không thể mặc được nữa, tủ quần áo của anh có áo sơmi, em có thể tha hồ mặc, anh thích em mặc màu trắng ~ mặc xong rồi chụp cho anh xem được không? Số anh là xxxxxxxxxx.
Cố Niệm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thô bỉ của hắn khi viết ra những lời này, cô vô cùng bực mình, tên khốn khϊếp này cứ được một tấc lại muốn tiến một bước, hôm qua còn dụ dỗ cô rồi bắn vào bên trong! Thế mà giờ có mặt mũi viết những lời này, cô với hắn quen thuộc lắm sao!? Nếu không phải thấy hắn đẹp trai lại khiến cô thoải mái, cô nhất định sẽ cự tuyệt! Cô ấn số Thương Viễn, đối phương vừa nhận điện cô đã nghiến răng gầm gừ: "Tên biếи ŧɦái Thương Viễn nhà anh, còn không nhanh mua quần áo về đây cho tôi! Ai muốn mặc áo sơ mi của anh!!!"
Đối phương im lặng.
"Đang nói chuyện với anh đó, anh câm hả!?"
"Á...... Ngại quá, Thương Viễn đang họp nên không mang di động, nếu cô có chuyện gì thì để chốc nữa tôi nói lại với anh ấy gọi cho cô." Giọng nam trong sáng ở đầu kia vang lên, ngập tràn xấu hổ.
Cố Niệm: ".................." Muốn kiếm ngay cái lỗ nào đó để chui vào!