Cố Niệm cảm thấy có lẽ cô một mình đã quá lâu, sau khi Thường Hạo rời đi ba tháng, cô cũng không tự an ủi, vì thế mà Thương Viễn đυ.ng chạm một hồi mới mềm nhũn người thế này.
Biếи ŧɦái - Thương Viễn gặm cắm hai bên ngực cô, đôi thỏ ngọc dính đầy vết răng và nước bọt của hắn, đầṳ ѵú sưng đỏ lấp lánh ánh nước, trông thấy cảnh tượng đó hai mắt Thương Viễn đυ.c ngầu, hắn càng dùng sức dày xéo.
"A...... anh, anh nhẹ chút......" Cố Niệm rêи ɾỉ yêu kiều.
Thương Viễn mυ'ŧ mát miệng cô như chú cún nhỏ, sau đó thở phì phò nói: "Được, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Bàn tay di chuyển xuống váy cô, thành công tìm được hoa huyệt bị qυầи ɭóŧ bao bọc lấy.
Cố Niệm bị hôn không thở được, khi tỉnh táo lại thì đã thấy váy bị lột xuống, người đàn ông đưa mặt đến gần tiểu huyệt, hơi thở nóng rực phả vào.
Thương Viễn kìm chế du͙© vọиɠ đang muốn nổ tung, hắn cúi đầu hôn lên tiểu huyệt mà ngày đêm mình hằng mong nhớ, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua hộŧ ɭε, ngón tay cách một lớp qυầи ɭóŧ vuốt ve tiểu huyệt.
"A...... Không cần......" Cố Niệm không còn muốn kháng cự nữa, cơ thể cô mềm mại, tiểu huyệt ào ạt chảy nước thấm đẫm một mảng qυầи ɭóŧ.
Thương Viễn liếʍ láp một hồi rồi cởϊ qυầи lót ra, hắn nhìn chằm chằm vào âʍ ɦộ trơn bóng của Cố Niệm.
Cố Niệm là Bạch Hổ, nơi riêng tư không có một sợi lông, âʍ ɦộ mập mạp, trắng nõn giống như bánh bao nhỏ, ở giữa là khe hở nhỏ hồng phấn, âm đế run rẩy co giật như đang vẫy tay với Thương Viễn "Tới đây ~ tới đây ~"
Dường như Cố Niệm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thương Viễn, cô lo lắng vặn vẹo.
"Đừng lộn xộn." Có vẻ như từ sáng đến giờ, câu hắn nói nhiều nhất là câu này. Thương Viễn cúi đầu dán lên tiểu huyệt, đầu lưỡi nóng rực chạm vào chỗ nhô lên của cô mà không có trở ngại. Hắn ra tăng sức mυ'ŧ liếʍ, hàm răng khẽ day mang đến từng luồng điện cho Cố Niệm, hai chân cô vô thức đạp lung tung, cái miệng nhỏ ngâm nga không ngừng, kɧoáı ©ảʍ chồng chất thêm sâu.
Một dòng nước từ huyệt nhỏ bắn ra, ướt đẫm cằm của Thương Viễn.
Thương Viễn nhướng mày: "Ra rồi sao?"
Cố Niệm vẫn đang chìm đắm trong dư vị cao trào, nhân cơ hội đó Thương Viễn móc côn ŧᏂịŧ dữ tợn đáng sợ ra, gân xanh quấn quanh, kích cỡ kinh người, màu sắc đỏ hồng, hoàn toàn trái ngược với hình tượng đẹp trai của hắn.
Lúc dươиɠ ѵậŧ kề sát vào tiểu huyệt, Cố Niệm mới tỉnh táo lại, cô muốn tránh thoát nhưng Thương Viễn đã nhanh hơn một bước, cắm qυყ đầυ vào.
"A...... Không, không được......" Cố Niệm hoảng sợ kêu.
"Bây giờ em nói không được cũng muộn rồi." Thương Viễn cười trầm thấp, đại dươиɠ ѵậŧ được mật dịch bôi trơn đã đi vào một phần ba.
"Anh, anh đi ra ngoài!" Cố Niệm khóc không ra nước mắt, mặc dù tiểu huyệt trống rỗng, ngứa ngáy nhưng tiếp xúc thân mật với một người xa lạ thế này cô vẫn có chút sợ hãi.
"Thật chật...... Em thả lỏng chút......" Thương Viễn vừa đi vào, đã bị tầng tầng lớp lớp mị thịt thắt chặt, thiếu chút nữa bắn ra. Bên trong dường như có vô số cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ, quả thật muốn mạng người mà, cô nhóc này còn không ý thức được cứ co rút hoa huyệt, muốn hắn mất mặt hay sao?
Thương Viễn duỗi tay véo nhẹ âm đế, Cố Niệm hét lên kinh hãi, thừa dịp đó Thương Viễn lút cán đi vào.
Thương Viễn cảm thấy dường như mình sắp thăng thiên rồi, dư vị bên trong tốt đẹp, ấm áp cứ gắt gao ôm lấy hắn, Thương Viễn không nhịn được dồn hết sức ra vào.