“Ngoan, ta không cố ý mà. Đều là do ta khốn nạn, ta là một quả trứng thúi siêu lớn, được không?”
Cảm giác tiểu huyệt dùng lực ép mình ra ngoài, Cố Tử Hi vội thấp giọng dỗ: “Lâu như vậy mà nàng không về, ta muốn đi tắm trước rồi mới ra ngoài.”
Sau đó, trùng hợp thay, Cố Tử Hi vừa mới tắm xong thì Mạnh Nhiên đến.
Võ công của y cao cường, tai thính mắt tinh, ngại phiền nên không đốt đèn. Nào ngờ lại đúng lúc Mạnh Nhiên lại đây, bèn bịt miệng nhỏ của thiếu nữ lại mà hành động.
Vốn chỉ là đùa một chút, nhưng Mạnh Nhiên lại căng thẳng như vậy, coi y thành tên đểu có mưu đồ gây rối. Thế là y mới thuận nước đẩy thuyền, cố ý thay đổi dây thanh, muốn xem là cô ngốc này mất bao lâu mới nhận ra mình.
Còn về những lời nói việc làm đằng sau, tất nhiên là vì huyệt nhỏ xấu hổ kẹp chặt vô cùng, làm người ta mất hồn mấy vía. Cố Tử Hi hứng lên, thế là mới diễn tiếp tiết mục “cưỡиɠ ɧϊếp” kia.
Giờ đây, thấy nước mắt của cô lăn dài trên má, Cố Tử Hi không khỏi hơi hối hận: “Là ta không đúng, nàng lại cắn ta thêm một miếng nữa nhé?”
Lời còn chưa dứt, cánh tay của y lại bị cắn. Buồn cười xoa đỉnh đầu thiếu nữ. Y thấp giọng nói bên tai cô: “Nguôi giận chưa?”
“Hừ.” Nhất định là chưa.
“Nguôi giận rồi thì đừng để ta ra ngoài nhé? Nàng xem...” Y xoa mông nhỏ của thiếu nữ, vòng eo rắn chắc chợt thúc mạnh, làm cô cảm giác được độ ấm nóng bỏng khi côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra trong tử ©υиɠ: “Nơi này mυ'ŧ chặt biết bao, nếu ta đi ra ngoài, Nhiên Nhiên không sợ là cái miệng nhỏ sẽ đói à?”
Y cố tình thả chậm tốc độ, làm quá trình đưa đẩy kia dài một cách bất thường. Mạnh Nhiên vốn định mở miệng phản bác, nhưng cái miệng nhỏ cứ mở ra là chỉ thả được những tiếng rêи ɾỉ kiều mị. Cô mị nhãn như tơ, trong mắt mềm như tích nước, chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người đàn ông một cái: “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Lưỡi của ta có trơn hay không, chẳng lẽ Nhiên Nhiên không biết?”
Cố Tử Hi cười nhẹ, biết nàng như thế là hết giận rồi. Y lập tức ôm thiếu nữ ngồi vào thau tắm, thừa dịp nước thơm bên trong còn ấm, vừa giúp cô tắm rửa vừa trêu chọc âʍ ɦộ nhỏ non nớt.
Côn ŧᏂịŧ lần này vào rất sâu, y cũng không di chuyển nhanh. Nhưng dục căn kia thô to khác người, bình thường cũng đã nhét đầy hoa kính, giờ đây hoàn toàn xâm chiếm tử ©υиɠ nho nhỏ, lần nào rút ra cắm vào cũng làm cổ tử ©υиɠ sợ hãi run rẩy.
Khi côn ŧᏂịŧ thọc vào thì nó bị căng ra, đến khi rút ra thì lại căng thẳng bóp chặt. Lúc dươиɠ ѵậŧ lớn liên tục chọc mở đường đi, cổ tử ©υиɠ không thể không căng đến cực hạn, toàn bộ bụng nhỏ như sắp bị chơi hỏng vậy.
Mạnh Nhiên thật sự không chịu nổi, không bao lâu sau đã bắt đầu sụt sùi.
Trong khi làm, nước thơm còn không ngừng trào vào miệng huyệt. Tuy rằng đang rất tối, không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng được cái bụng nhỏ của cô bây giờ đã phồng lên như phụ nữ có thai. Song, trong ấy không phải thai nhi, mà là nước sốt và dương cụ thô to như chày sắt.
“Hức hức… Phu quân, không cần… Ưm a, sắp hỏng rồi, phu quân… A, phu quân...”
Cô tán loạn cầu xin, cũng không biết mình đang nói gì. Mông nhỏ ướt đẫm kề sát lên đùi người đàn ông, cảm giác cơ bắp phía trên không ngừng sôi sục, rồi chợt căng lên, cứng như nham thạch.
“A, Ưm a… a...”
Mạnh Nhiên biết y sắp bắn, mà vào thời khắc đó, cô cũng đã sắp lêи đỉиɦ. Bản năng làm cô dự cảm được sự điên cuồng sắp đến, cô bắt đầu giãy giụa mãnh liệt. Thế nhưng người đàn ông gắt gao ấn cô xuống, làm cô ngồi trên đùi y. Tốc độ càng lúc càng nhanh, hai quả cầu liên tục đánh vào mông nhỏ.
Ngay lúc y gầm nhẹ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra như dung nham nóng bỏng, rót đầy tử ©υиɠ trong chớp mắt. Tử ©υиɠ nhỏ căng đầy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra từ cổ tử ©υиɠ, giao hòa với dâʍ ɖị©ɧ trong hoa kính. Thiếu nữ ngửa đầu khóc kêu, chỉ cảm thấy hai dòng nước sốt phun ra. Dưới cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô mất khống chế.
Cố Tử Hi không ngại, hai quả trứng bị một dòng dịch nóng xối đẫm, dươиɠ ѵậŧ còn đang run rẩy lại phun ra một đợt tinh đặc. Y còn đang trố mắt, chợt nghe thấy tiếng khóc của bé con trong ngực, vội hoàn hồn: “Khóc cái gì, cũng như là tè dầm thôi, nhé? Đừng khóc.”
“Ta...” Mạnh Nhiên xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe đất để chui vào trốn: “Ta, ta...” Cô thật sự không nói nổi cái chữ kia: “Mất mặt quá đi, ta không còn mặt mũi gặp người khác nữa...”
“Không sợ.” Cô nghe thấy giọng nói mang ý cười: “Nàng có mất mặt đến mức nào đi nữa, không phải là cũng chỉ có ta biết sao? Ngoan, để phu quân hôn chút nữa nào.”
Dứt lời, nụ hôn kia đã ập xuống, trong phòng tắm nhanh chóng vang lên những tiếng “ưm” kiều diễm.
Nhưng qua vụ kia, Mạnh Nhiên nhất định không cho Cố Tử Hi cắm vào tử ©υиɠ nữa. Cố đại thiếu chủ mơ ước vài lần, mãi vẫn không được như nguyện, bèn bắt đầu lôi chuyện cũ ra:
“Ngày ấy nàng khử độc cho ta, vì sao phải đưa nội lực vào mạch của ta?”
Võ công của y cao cường, tuy rằng lúc ấy vừa mới tỉnh lại còn hơi mơ màng, nhưng nhất định là không tính sai. Dòng nhiệt độ trào vào trong thân thể y là nội lực, hơn nữa còn vô cùng tinh tế, thuần khiết.
Vũ công của Mạnh Nhiên bình thường, tuy rằng tâm pháp tu luyện thượng thừa, nhưng hẳn là sẽ không có được nội lực như thế mới đúng.
“Đó cũng là để khử độc.” Mạnh Nhiên thản nhiên trở lời: “Hằng ngày, sau khi lấy châm khử độc, cần phải đưa nội lực vào trong tâm mạch của chàng một chuyến để kiểm tra xem có tai họa ngầm nào hay không.”
Thấy Cố Tử Hi nhíu mày, cô vội giải thích: “Yên tâm, chỉ là kiểm tra thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến nội lực của ta.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Tử Hi vẫn cảm thấy hơi kì quái. Nếu chỉ là như vậy, vì sao lúc y tỉnh sớm nàng lại kinh ngạc, thậm chí hoảng loạn? Vô duyên vô cớ lại chủ động cầu hoan, y không tin là vì âʍ ɦộ nhỏ non nớt của cô phát ngứa đâu.
Nhưng thấy Mạnh Nhiên không nói, y cũng không hỏi thêm nữa. Y tin là Mạnh Nhiên sẽ không hại y, nhưng việc kia có ảnh hưởng gì đến thân thể của Mạnh Nhiên hay không mới là vấn đề. Tiếc là bây giờ Vân Mộng Cốc đề phòng nghiêm ngặt, Cố Tử Hi bây giờ lại muốn cưới đệ tử dòng chính của người ta về nhà, tất nhiên là không tiện phái thám tử lẻn vào hỏi thăm.
Y đành phải kiềm chế lại, yên lặng quan sát thân thể của Mạnh Nhiên. Thấy cô tất cả đều như thường, thậm chí kiếm pháp và khinh công còn tiến bộ, đúng là không có vấn đề gì thì mới yên tâm.
Tuy là còn vụ Vân Mộng Cốc bị vu oan ám sát, nhưng mấy ngày ở lầu trúc này, thật sự là đoạn thời gian mà Cố Tử Hi sung sướиɠ, thích thú nhất. Lúc trước, không ai có thể ngờ rằng, y chỉ bất đắc dĩ chấp nhận một mối hôn, thế mà giờ lại làm y cầu mà không được.
Thậm chí y còn sinh ra một chút cảm kích với triều đình. Dù sao thì phủ Ninh Vương cũng là nhà mẹ đẻ của Mạnh Nhiên, Cố Tử Hi quyết định, về sau chỉ cần triều đình không chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ở chung trong hòa bình cũng được.
Nhưng y nghĩ vậy chưa được mấy ngày, phủ Ninh Vương thế mà lại phái người đến.
Dẫn đầu là người truyền lời của Vương gia, đằng sau là mấy ma ma¹ già mặt nghiêm túc, ăn mặc cũ kỹ. Mặt ông ta đầy vẻ tươi cười, thế mà lời nói ra lại làm Cố Tử Hi trầm mặt ngay tức khắc:
“Vương gia ở trong kinh nghe nói Cố công tử đến Vân Mộng Cốc đón dâu. Chuyện này, theo lý thì không phù hợp. Quận chúa vốn phải xuất giá từ vương phủ, hiện giờ tuy là kế sách tạm thời, nhưng lễ thì không thể bỏ. Đằng sau đây đều là ma ma giáo dưỡng từ trong cung ra, trước khi thành công, xin Cố công tử đừng gặp quận chúa. Quận chúa cần được các ma ma dạy dỗ, mới không làm mất thể thống của hoàng gia.”
(1) Ma ma: Cách gọi các nữ quan già
*****
Chúc mọi người Va lung tung vui vẻ~