Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 65: Thiếu chủ gây khó dễ (22) Cao H

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Sóng xuân kích động. Thiếu nữ đang trầm mê chợt nghe thấy âm thanh ngoài cửa, cả kinh, hoa huyệt không khỏi xoắn chặt. Cố Tử Hi kêu ra tiếng, hung hăng va chạm vào hoa tâm.

Cô cuống quýt che miệng lại mới nhịn được tiếng rêи ɾỉ đã suýt vọt ra ngoài. Một lát sau mới ổn định, người bên ngoài lại gọi vài tiếng: “Mạnh sư tỷ?”

“A Nguyên hả? Đệ nhanh chóng đi chăm sóc người bệnh đi, ta đến ngay.”

Dược đồng¹ nghe tiếng, chạy đi. Tiếng bước chân biến mất, Mạnh Nhiên vội đẩy người đàn ông ra: “Đứng dậy nhanh, ta phải đi xem một chút.”

“Mất hứng quá.” Cố Tử Hi rất không tình nguyện.

Nhưng y biết, thái độ của Mạnh Nhiên trong chuyện khám và chữa bệnh là vô cùng nghiêm túc. Nếu cô biết rằng thương thế người bệnh tái phát, tình huống nguy hiểm, nhất định là sẽ không mặc kệ. Y chỉ có thể lưu luyến hôn lên môi thiếu nữ, rồi rút dươиɠ ѵậŧ lớn ra.

Côn ŧᏂịŧ vừa bị kéo ra, huyệt nhỏ non nớt bèn chảy nước đầm đìa. Chỉ thấy trên thân gậy cũng dính đầy nước sốt, rung rung trong không khí, gần như có thể đọc ra dòng “ta chưa thỏa mãn”, đúng là dâʍ ɭσạи vô cùng.

Mạnh Nhiên xấu hổ không dám nhìn, vội vàng cầm quần áo mặc vào, đẩy cửa ra ngoài.

Thương thế lần này khá khó giải quyết. Hơn một canh giờ sau, tình hình mới ổn định. Lúc này đã là cuối giờ Dậu², gió đêm phất qua, Mạnh Nhiên mới cảm thấy giữa hai chân ướt ướt dính dính. Dâʍ ŧᏂủy̠ còn chưa được xử lý, dính ở đùi trong, vừa khó chịu mà lại vừa xấu hổ.

(2) Giờ Dậu: 17h - 19h

Cô không dám để lộ mảy may, nhờ dược đồng chú ý đến người bệnh rồi đi về phòng tắm, định rửa sạch một chút.

Trong phòng tắm tối đen, không đốt đèn. Dù sao cũng là người tập võ, Mạnh Nhiên dựa vào cảm giác mà đi vào trong góc. Cô đang định châm nến thì chợt thấy một đôi tay vươn đến từ đằng sau, bịt kín miệng cô, ấn cô lên bàn.

“Ưm!”

Đó là một người đàn ông cao lớn, cánh tay rắn chắc có lực, như kìm sắt. Là ai?! Kẻ xấu lẻn vào, người đến hỏi thuốc hay là Cố Tử Hi?

Nhưng người này lại không có mùi của Cố Tử Hi, mà là mùi của Tô Hợp Hương³ nhàn nhạt. Nhưng cái độ ấm quen thuộc này, cái cảm giác khi bàn tay to ấn bên hông cô, làm Mạnh Nhiên thả lỏng cảnh giác. Cô đang định tránh thoát thì nghe người phía sau cười một tiếng:

“Tiểu nương tử từ đâu đến đây? Đêm hôm khuya khoắt mà lại sờ soạng đến tận đây, ngay cả quần cũng không mặc?”

Giọng nói kia thô nặng nghẹn ngào, vô cùng xa lạ. Nói xong, bàn tay to tét mạnh lên mông cô, lại nhân cơ hội mà xoa nhẹ vài cái.

“Mông mềm thật đấy, gia⁴ đã không được hưởng vị phụ nữ mấy tháng rồi, đúng lúc đêm nay lại bắt được nàng. Nào, khai trai tí nào!”

Không phải Cố Tử Hi?!

Mạnh Nhiên luống cuống. Cô mạnh mẽ giãy giụa, liều mạng phát ra tiếng “ưm ưm” kêu cứu. Nhưng võ công của người đàn ông xa lạ này hiển nhiên là cực cao, cô ở trong tay hắn cũng chỉ như một cô gái nhà lành tay trói gà không chặt. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, váy áo bị xé rách, bàn tay to nóng bỏng sờ vào vuốt ve.

Lòng bàn tay mang vết chai mỏng kia sờ qua gò bồng đào đẫy đà, bụng nhỏ thon thả, bờ mông cong vểnh của cô. Hai chân khép chặt bị bẻ mạnh ra, một cây côn ŧᏂịŧ thô to đến mức làm người ta sợ hãi cắm thật sâu vào, không có một tí dạo đầu nào mà xỏ xuyên qua cô.

“Ưm! Ưʍ...”

Không hiểu sao, người cô nhũn ra. Nửa người trên của Mạnh Nhiên bị đè lên bàn, mềm như nước. Mị thịt nơi hoa kính mυ'ŧ chặt cây côn ŧᏂịŧ kia. Việc bị xâm phạm lại không làm cô cảm thấy sỉ nhục, mà ngược lại, làm cô mềm chân ngứa huyệt, dẩu mông dạng chân, bị va chạm ra tiếng “bạch, bạch”.

Chuyện, chuyện gì đây…

“Da^ʍ thật đấy.” Trong giọng nói của người đàn ông nhiễm một chút trêu đùa: “Vừa cắm vào đã chảy nước, có phải là từng bị đàn ông làm rồi hay không? Hay là tiểu da^ʍ nữ này không chịu nổi việc cô đơn, thấy dươиɠ ѵậŧ là không khép nổi chân?”

“Ưm a, ưm ha...” Hắn thả lỏng tay, làm thiếu nữ bật ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Nghe thấy những lời da^ʍ đến là xấu hổ kia, cô phản bác theo bản năng: “Không, không phải… Ưm a, cứu...”

Nghe tiếng kêu cứu, ngón tay lại chọc vào cái miệng nhỏ của cô mà quấy loạn: “Muốn gọi người đến cứu hả?”

“Chậc chậc.” Giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ tà tứ và đắc ý: “Xem ra là nàng không chỉ không kìm chế được mình, còn thích để người ta xem mình bị làm à?”

“Ưm!” Khốn nạn, khốn nạn… Ta không như thế!

Nhưng Mạnh Nhiên không thể không thừa nhận là hắn nói có lý. Nếu có người nghe tiếng chạy lại, chẳng phải là sẽ nhìn thấy cô bị người ta lột sạch, gian da^ʍ ở đây sao?

Như là nghĩ đến hình ảnh ấy, mị thịt vô thức bóp chặt. Côn ŧᏂịŧ bị bọc kín, lún thật sâu vào vách tường hoa, lần nào rút ra cũng làm thanh thể nhỏ bé run rẩy. Dâʍ ŧᏂủy̠ điên cuồng chảy ra ngoài như lũ lụt, đến khi cây gậy thịt kia chọc vào lần nữa, cô rêи ɾỉ, mông nhỏ cũng không nhịn được mà lắc lư trái phải.

“Mới thế đã sướиɠ rồi?” Người đàn ông hơi kinh ngạc: “Đúng là thân thể dâʍ đãиɠ khó gặp, trước giờ gia còn chưa thấy ai dâʍ đãиɠ giống nàng đâu.”

Lúc nói chuyện, bàn tay của hắn mò đến giữa hai chân thiếu nữ, nắn bóp hoa hạch nhỏ. Thấy thân thể mềm mại dưới háng liên tục run rẩy, hắn nhân cơ hội đâm côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn, thậm chí phá mở cái miệng nhỏ sâu trong hoa tâm:

“Nếu nàng thích bị người xem như vậy, gia sẽ ôm nàng ra ngoài, để những người khác nhìn nàng bị gia cắm đến mức phun nước liên tục, có chịu không?”

Qυყ đầυ chui vào cái miệng nhỏ, không màng đến sự chật hẹp, mạnh mẽ đâm vào trong. Mạnh Nhiên vốn đang mê mang, lúc này chợt tỉnh táo lại, liều mạng giãy giụa.

“Ưm! Ưm!”

Thân thể mềm mại của cô xoay loạn, dùng hết sức để chạy trốn.  Người đàn ông làm lơ chuyển động kịch liệt của cô, làm cô bắt được chỗ hở, rút hơn nửa côn ŧᏂịŧ ra ngoài.

Nhưng cô bị bắt về ngay lập tức, dươиɠ ѵậŧ lớn lại càng hăng hái hơn. Bàn tay to vỗ hai cái lên mông cô, tạo ra tiếng “bạch, bạch”. Người đàn ông như đang tức giận: “Muốn chạy? Hôm nay gia không làm hỏng cái âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này của nàng, thì đừng hòng được tha!”

Nói xong, hắn liên tục đâm chọc vào hoa tâm. Cái miệng nhỏ kia càng bị chọc thì càng thả lỏng, càng đâm thì càng mềm. Mạnh Nhiên không thốt nổi một lời, chỉ có thể dồn dập thở dốc. Bụng cô như bị một cái chày lửa đâm vào, hòa tan vách tường hoa, hoàn toàn xỏ xuyên qua hoa kính.

Cô nghe thấy người đàn ông kêu lên một tiếng, phần hông lại va chạm với mông cô một lần nữa, hai quả trứng nặng trĩu phát ra tiếng vang da^ʍ mỹ. Dươиɠ ѵậŧ lớn đâm lút cán, hạ thể hai người kết hợp không chừa một khe hở. Bụng nhỏ của cô phồng lên, không chỉ là âʍ ɦộ non nớt, ngay cả tử ©υиɠ cũng bị xâm chiếm hoàn toàn…

“Ưm… Hức hức, ưm hu hu...”

Không biết từ khi nào, người đàn ông buông lỏng tay ra.

Mạnh Nhiên không rảnh lo chuyện khác nữa, bật khóc: “Người xấu...” Cô sụt sùi, không biết nên giận hay nên xấu hổ: “Chàng làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết. Ta còn tưởng là...”

Cô còn tưởng là mình bị người đàn ông khác gian da^ʍ, cả tử ©υиɠ nhỏ cũng không giữ được. Nhưng khi dươиɠ ѵậŧ lớn chọc vào tử ©υиɠ nhỏ, người đàn ông phía sau cuối cùng cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng hừ nhẹ quen thuộc.

Cô vốn đang cảm giác lạ lạ. Sao cô có thể mềm chân ngay khi bị người lạ cắm vào? Rõ ràng là bởi vì thân thể đã quá quen với Cố Tử Hi nên mới không phản kháng được khi cây côn ŧᏂịŧ kia chọc vào rút ra.

Cố Tử Hi đáng ghét, không chỉ sờ soạng bắt nạt cô mà còn cố ý đổi giọng, làm ra cái tiết mục “cưỡиɠ ɠiαи” này. Nghĩ đến đây, Mạnh Nhiên tức không chịu nổi, cắn lên tay người đàn ông: “Chàng, cái đồ trứng thúi này! Trêu ta vui lắm phải không? Đi ra ngoài!”

(1) Dược đồng: đứa trẻ hầu các vị đại phu

(3) Tô Hợp Hương: một loại cây thuốc*****

Chúc mừng năm mới mọi ngườiiiiii

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, khỏe mạnh, vạn sự như ý nhé!

Yêu mọi người 🥰