Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 64: Thiếu chủ gây khó dễ (21) Cao H

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Nhưng việc điều tra cũng không thuận lợi. Tạ Lai đuổi theo Nguyên Nhã đến tận Nam Cương, nhưng nửa tháng rồi chưa có tin tức gì. Cố Tử Hi phái người đi khắp nơi thăm dò dấu vết, cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối.

"Chuyện ám sát nhằm vào Vân Mộng Cốc, không phải thành Lang Gia."

Y bị tập kích trên đường đi Vân Mộng Cốc đón dâu, người tấn công lại dùng Chỉ Thủy Lạc Tiên Kiếm, hiển nhiên là định vu oan cho Vân Mộng Cốc. Về sau lại xuất hiện thêm Nguyên Nhã, cái ngày mà Tạ Lai kết bạn với Nguyên Nhã, có không ít người giang hồ chứng kiến.

"Vân Mộng Cốc không tham gia tranh đấu trên giang hồ, chuyện này hẳn là có hai mục đích. Một, kéo Vân Mộng Cốc xuống nước, quấy đυ.c ván cờ. Hai, thừa dịp Vân Mộng Cốc đang loạn để lấy đồ mà mình muốn, hoặc làm việc bí ẩn nào đó."

Mục đích thứ nhất, có quá nhiều thế lực có khả năng động thủ. Trước đây thành Lang Gia và triều đình giương cung bạt kiếm, chốn võ lâm vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến lớn. Ai ngờ lại ra vụ ban hôn này, làm không biết bao nhiêu người muốn "đυ.c nước béo cò" bất mãn.

Còn mục đích sau...

"Chẳng lẽ là vì tuyệt học trong Cốc, hoặc là dược liệu quý hiếm?"

"Đều có khả năng." Cố Tử Hi trầm ngâm: "Truyền thuyết giang hồ kể rằng, y tiên có dung nhan chục năm không già, trường sinh bất tử, Vân Mộng Cốc có tiên dược làm cho người ta sống thọ trăm năm nghìn năm. Trên thế gian này, ngoại trừ tiền tài, quyền lực và võ công tuyệt thế, tuổi thọ cũng là thứ làm người nổi lòng tham."

Hơn nữa, càng là người võ công cao cường, địa vị tôn quý thì khát vọng trường sinh lại càng lớn. Bọn ho đã có tất cả, nhưng lại chỉ sống được vài chục năm, cuối cùng vẫn sẽ phải về với đất mẹ.

Không biết vì sao, sắc mặt của Mạnh Nhiên hơi xấu đi. Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn Cố Tử Hi: "Ngay cả chàng cũng tin truyền thuyết này, muốn có tiên dược ấy?"

Cố Tử Hi cười giễu: "Ta đây hào hoa phong nhã, trẻ trung khỏe mạnh, cũng không phải là mấy lão già đã cắm nửa chân xuống đất kia, sao phải nghĩ đến thứ ấy? Nhưng mà..." Y cố tình kéo dài, ôm thiếu nữ vào trong lòng ngực: "Ta cũng không phải là chưa từng nhằm vào Vân Mộng Cốc."

"Dù sao nếu thuốc này thật sự tồn tại, sẽ có không biết bao nhiêu người tranh đoạt đến mức đầu rơi máu chảy. Thành Lang Gia mà có nó, thì sẽ có tương lai. Đáng tiếc, bây giờ ta phải cưới nàng, đương nhiên là không thể tính kế thông gia."

"Đáng tiếc? Hừ, quả nhiên là nhà ngươi có ý xấu."

"Đúng vậy." Người đàn ông cười như không cười: "Đối tượng tính kế của ta biến thành một trân bảo khác của Vân Mộng Cốc, quý gấp trăm lần tiên dược kia, lấy cái gì ra ta cũng không đổi."

Giọng y dần thấp xuống, hôn lên thùy tai nhỏ xinh tinh tế của thiếu nữ. Mạnh Nhiên rúc vào ngực y, chỉ cảm thấy mặt nóng lên. Nhưng nghĩ đến chuyện kia, cô lại chợt ảm đạm, chua xót.

Cô yên lặng không nói lời nào, Cố Tử Hi dịu dàng liếʍ hôn. Môi mỏng bất giác ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô, triền miên mấy hồi. Mắt thấy bàn tay to đã sắp sờ vào vạt áo, Mạnh Nhiên vội thở dốc mà tránh ra:

"Đừng... Ừm, phải khử độc cho chàng."

Độc trên người Cố Tử Hi, ngay cả Khanh Vân Tụ còn nói là không rõ lắm. Nhưng mà độc trong thiên hạ, đa số đều không thoát khỏi quy luật cơ bản nhất. Theo kinh nghiệm làm nghề y mấy chục năm của Khanh Vân Tụ, sau khi bà gặp Cố Tử Hi vài lần là đã viết phương thuốc, để Mạnh Nhiên châm cứu khử độc cho Cố Tử Hi hằng ngày.

Chỉ là không biết vì sao, lần nào Mạnh Nhiên cũng phải điểm huyệt ngủ của Cố Tử Hi.

"Đây là do sư phụ cố ý dặn dò. Bà nói, khi trừ độc thì độc tính sẽ bắt đầu hoạt động trong mạch. Nếu chàng thức, hơi thở tất nhiên sẽ vận chuyển, ảnh hưởng đến quá trình châm cứu của ta. Với loại độc này, chỉ cần khác một chút thôi, rất có thể gây ra lỗi sai lớn."

Nếu là người khác, nếu muốn để Cố Tử Hi nằm yên một canh giờ trong tình trạng mê man, để người ta tùy ý đùa nghịch thân thể mình, nhất định là y không muốn, cho dù là Khanh Vân Tụ tự ra tay cũng không được. Nhưng nghe thấy là Mạnh Nhiên châm cứu cho y, y lại đồng ý ngay lập tức.

"Nàng phải nhẹ nhẹ chút đấy nhé, kẻo đâm thế nào lại hỏng mất phu quân đấy."

Với mấy câu kịch mà y thường mang ra để đùa với mình, Mạnh Nhiên đã quen từ sớm. Cô trừng mắt nhìn y một cái, ý bảo Cố Tử Hi nằm cho đàng hoàng. Cô nắm chặt túi kim châm trong tay, rũ mi mắt xuống, che đi sự ảm đạm dưới đáy mắt. Sau khi chuẩn bị xong, cô duỗi tay, thuần thục điểm huyệt ngủ của Cố Tử Hi, nhanh chóng nhìn thấy người đàn ông nhắm hai mắt lại.

Y ngủ say, hô hấp vững vàng. Ánh nắng ban ngày len lỏi qua cửa sổ, sắc mặt của thiếu nữ càng ngày càng tái. Sắp hết một canh giờ rồi, lần khử độc cũng chuẩn bị kết thúc. Mạnh Nhiên vô cùng chăm chú, không quan tâm đến thứ khác, vì vậy nên không chú ý đến người đàn ông vốn ngủ say đã mở mắt.

"... Nhiên Nhiên."

Giọng y còn lộ ra vài phần khàn khàn mờ mịt. Hơi ấm cuồn cuộn ùa vào, hai tay của thiếu nữ ấn trước ngực y, đang truyền nội lực sang.

"Hở?"

Mạnh Nhiên vừa sợ vừa ngạc nhiên, không ngờ là y sẽ tỉnh sớm như vậy. Chợt nhớ ra là thủ pháp điểm huyệt của cô không thuần thục, hồi trước Cố Tử Hi trúng độc thì còn đỡ, bây giờ độc tố càng ngày càng ít. Nội lực của y được phục hồi, đã vô giác mở huyệt trong lúc hôn mê.

"Nàng đang..."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô không do dự, cúi người hôn xuống. Đôi tay thuận thế vòng lấy cổ người đàn ông, vuốt ve trên ngực y. Chóp mũi cô đυ.ng vào mũi cao của y, thiếu nữ thở ra một hơi như lan: "Ta... Vừa rồi lúc chàng hôn ta, chỗ đó... ngứa."

Cố Tử Hi chợt thấy bất an, rồi lại tạm thời ép sự nghi ngờ xuống, trở tay ôm lấy cô. Vật nhỏ này chưa bao giờ chủ động như vậy. Y để mặc cho đôi môi của cô chuyển động trên mặt mình, hơi nhướn mày: "Nhiên Nhiên đang nói gì vậy, ta không nghe rõ."

Sao Mạnh Nhiên có thể không hiểu ý của y được? Cô chịu đựng sự ngượng ngùng, chủ động đưa hai quả đào cao ngất vào trong tay y, hạ thể cọ xát phần hông của người đàn ông, nhỏ giọng rêи ɾỉ:

"Tiểu âʍ ɦộ của Nhiên Nhiên... ngứa quá, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn đâm vào... muốn ăn côn ŧᏂịŧ của phu quân..."

Trong khoảng thời gian dưỡng thương ở lầu trúc này, hai người hoan ái đâu chỉ mười lần trăm lần? Dần dần, Mạnh Nhiên cũng biết nói vài lời da^ʍ để Cố Tử Hi vui. Lúc này, miệng cô nhả ra từng lời ngâm khẽ, mị nhãn như tơ, mặt ửng đỏ. Vốn là chỉ muốn dùng việc này để dời sự chú ý của Cố Tử Hi đi, nhưng huyệt nhỏ lại ngứa lên thật. Cô không nhịn được, chu mông nhỏ lên, cọ xát nhiệt tình hơn.

"Quả nhiên là ngứa không chịu nổi phải không?"

Cố Tử Hi thè lưỡi, liếʍ đôi môi ướt đẫm của cô. Y lật người một cái, đè thiếu nữ dưới thân. Dươиɠ ѵậŧ lớn đã căng cứng chống trên cửa huyệt, y quen cửa quen nẻo mà sờ soạng, nhấc làn váy lên. Một cặp đùi thon dài thẳng tắp lộ ra, nếu tách hai chân sang bên, dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức dính đầy tay.

Hóa ra, dưới tà váy của thiếu nữ, không có gì che đậy. Vì Cố Tử Hi muốn thân thiết với cô bất cứ lúc nào, nên ghét cái qυầи ɭóŧ vướng chân vướng tay kia. Mạnh Nhiên không lay chuyển được y, đành phải để mông trần. Chỉ cần y muốn là có thể kề sát hạ thân vào, đỉnh dươиɠ ѵậŧ kết hợp chặt chẽ với huyệt nhỏ, giữa hai người không còn khoảng cách nào cả.

Lúc này, hiển nhiên là Cố Tử Hi cũng như vậy. Đôi bàn tay to đỡ lấy bờ mông nhỏ, sau khi cảm nhận được qυყ đầυ đυ.ng đến hoa tâm, y bèn nắm lấy bờ mông trơn bóng kia, không ngừng thọc vào rút ra. Thiếu nữ cắn ngón tay, liên tục rêи ɾỉ dưới háng y. Trong lúc đó, nước xuân văng khắp nơi, như một khúc nhạc bí ẩn, kiều diễm động lòng người.

Độc tính của Ngọc Lộ Triền đã tan gần hết, không ra sữa được nữa. Nhưng có lẽ là do bị chà đạp quá nhiều trong lúc trúng độc, đôi thỏ ngọc thế mà lại "béo" ra, lúc này làm cho vạt áo bị thọc lên rõ cao, nhảy nhót liên tục theo động tác của người đàn ông. Cố Tử Hi duỗi tay nắm lấy một bên, nhéo thật mạnh: "Có muốn phu quân ăn vυ' của nàng không?"

*****

Xin chào mọi người ~

Mấy hôm nay bận sắm đồ Tết, dọn dẹp nhà cửa nên chỉ được 1 chương thôi, mọi người đọc tạm vậy.

Nhà mọi người sắm Tết đến đâu rồi?

"Muốn, a... a ha... Phu quân, ưʍ... muốn..."

Chỉ có ở những lúc thế này, bé con mới ngoan ngoãn gọi y là phu quân. Cố Tử Hi vừa mừng lại vừa tiếc, cách quần áo xoa nhẹ mấy cái. Y đang muốn đẩy vạt áo ra, chợt nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa:

"Mạnh sư tỷ, có một người bệnh bị tái phát thương thế, chỉ sợ là không ổn."