Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Vân Mộng Cốc, ven biển Đông Nam, phong cảnh tú lệ.
Nơi này là một trong những thế lực có thanh danh hiển hách nhất trong giang hồ. Người ở đây không quan tâm đến bên ngoài, thuật y độc có một không hai, lại tăng thêm vài phần thần bí.
Đặc biệt là vị chưởng môn y tiên tiếng tăm lừng lẫy kia của Vân Mộng Cốc, là nhân vật chính của vô số truyền thuyết được kể bên ngoài.
Truyền thuyết kể rằng bà có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, đẹp như thiên tiên. Truyền thuyết kể rằng tay bà có thể hồi sinh người chết, không có bệnh gì không chữa được. Truyền thuyết kể rằng bà có võ công tuyệt thế, khó mà gặp địch thủ trong thiên hạ. Còn một truyền thuyết nữa, không thể tưởng tượng được, nhưng lại có rất nhiều người tin tưởng. Đó là bà đã không già đi trong suốt mấy chục năm rồi, có thể trường sinh bất tử.
Vì vậy, ngoại trừ những người đến tìm thầy tri bệnh hỏi thuốc ra, còn nhiều người mang tâm tư khó lường đến Vân Mộng Cốc. Họ mơ ước các loại dược liệu quý hiếm của Vân Mộng Cốc, còn cả tiên đan mà ăn vào là được thêm trăm năm tuổi thọ, trường sinh bất tử.
Đệ tử trong Cốc vì vậy mà đã phiền lại càng phiền hơn. Mười năm trước, chưởng môn Khanh Vân Tụ lập quy củ, ngoại trừ người trong Cốc, người ngoài nhất định không được vào Cốc, người hỏi khám chỉ có thể được chữa ở ngoài.
Hồi trước Tạ Lai mang Liễu Chí Hiền về Cốc, cũng chỉ là ở ngoài Cốc vài ngày thôi. Ở ngoài Cốc có chỗ ở để đệ tử khám bệnh, Mạnh Nhiên mang Cố Tử Hi đến, để y ở nhà trúc xem bệnh của mình, một mình về Cốc bẩm báo với sư phụ.
Lần này, đi một phát là tận 5 ngày. Cô xin sư tỷ châm cứu cho Cố Tử Hi để kéo dài thời gian phát độc. Cố Tử Hi tuy không phải lo đến tính mạng nữa, nhưng cũng không nhịn được mà quan tâm cô.
Y biết, Vân Mộng Cốc cũng không vừa ý với mối hôn sự được triều đình ban này. Giờ lại có chuyện ám sát, quan hệ của hai bên lại càng cứng nhắc hơn.
Lúc trước y bị ám sát, trọng thương, tách ra khỏi Cố Hổ Cố Báo. trên đường tìm đến Vân Mộng Cốc vừa rồi y mới dùng bồ câu liên lạc lại với họ. Nhưng vì Mạnh Nhiên nói cho y về chuyện Nguyên Nhã, hai người kia lại phải dẫn đội ngũ đi tìm ả Nam Cương kia.
Cô nghĩ đến mấu chốt của vụ ám sát kia. Cái gì mà vì tình yêu chứ? Chỉ là bẫy rập thôi. Tuy không biết lúc ả kết bạn với Tạ Lai có phải là đã giăng bẫy rồi không, nhưng lúc mà ả hạ độc cho Mạnh Nhiên, thật ra mục tiêu chính là Cố Tử Hi.
Vì thế, hiềm nghi của Vân Mộng Cốc đã biến mất hơn nửa. Nhưng dù sao thì cũng đã "hơi" kết thù, để ôm được mỹ nhân về thì Cố Tử Hi không muốn đắc tội Khanh Vân Tụ, không biết vị y tiên tính tình cổ quái kia có so đo hay không nữa.
Đủ loại ý nghĩ xoay loạn trong lòng y, nghĩ thầm: "Cùng lắm thì nếu Khanh Vân Tụ nhất định không chịu, cứ trực tiếp bắt cóc nàng ngốc kia về thành Lang Gia luôn."
Ngay khi Cố Tử Hi đã không chờ nổi nữa, sắp sửa đi đoạt người, Mạnh Nhiên cuối cùng cũng khoan thai bước đến.
"Sư phụ đã đồng ý giúp chàng giải độc, nhưng ta vẫn phải động thủ."
Thấy cô nom có vẻ hơi hoảng hốt, Cố Tử Hi nhăn mày: "Sao vậy? Sư phụ làm khó nàng à?"
"Không phải." Cô lắc đầu: "Ta chỉ đang lo cho sư huynh. Huynh ấy truyền tin về nói là đã tìm được Nguyên Nhã, giờ đang đuổi theo dấu vết. Ta không yên lòng lắm."
Cố Tử Hi đã sớm biết cô với Tạ Lai là vô cùng trong sáng, nhưng nghe vậy vẫn cảm thấy chua chua trong lòng. Y nói: "Ta đã nhắc Cố Hổ Cố Báo để ý. Yên tâm, võ công của Tạ Lai cũng coi như không tệ, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Nhưng còn ta, nhiều ngày rồi mà vết thương vẫn chưa thấy tốt lên, còn hơi đau nữa."
"Ở đâu cơ?"
Quả nhiên, thiếu nữ bị y dời sự chú ý. Cố Tử Hi chỉ vào mấy vết thương trên vai ngực của mình, cảm nhận đầu ngón tay non mềm của cô nhẹ nhàng ấn quanh. Hương thơm như lan quanh quẩn nơi chóp mũi.
Y không khỏi cười thầm trong lòng, thuận thế kéo Mạnh Nhiên vào trong lòng ngực. Cô ở trên người y vội muốn chết, hết châm cứu lại băng bó. Cố Tử Hi lại nhân cơ hội mà xoa tay nhỏ của cô, hôn hôn cái miệng nhỏ. Nếu cô giãy giụa thì cố ý hít một hơi dài kêu đau, cô sẽ ngoan ngoãn ngồi yên. Cố Tử Hi thấy vậy, cười thích thú.
Đáng tiếc, vui vẻ chưa được bao lâu, Cố đại thiếu chủ lại tràn ngập oán khí.
Mạnh Nhiên đã về Cốc, tất nhiên là phải bắt đầu khám bệnh lại. Gần đây vì chiều Cố Tử Hi nên ngày nào cô cũng ở nhà trúc ngoài Cốc. bên ngoài nhà trúc, từ hàng rào tre kéo dài đến tận hai dặm bên đường, tất cả đều là người đến tìm cô hỏi khám.
Lều được dựng lên đầy đường, còn có người ngồi luôn dưới đất. Giữa biển người ồn ào như vậy, tất nhiên là hai người không thể tùy tiện thân mật nữa. Ngay cả thời gian ở chung của Cố Tử Hi và Mạnh Nhiên cũng giảm xuống, chỉ còn một canh giờ giải độc.
Mà điều làm mí mắt của Cố Tử Hi giật liên hồi là, lúc Mạnh Nhiên chữa bệnh cho những người đó cũng không kiêng dè gì cả.
Tuy rằng y biết, trong mắt đại phu, người bệnh có cởi hết thì cũng chỉ là người bệnh. Nhưng mắt Cố Tử Hi cũng không mù. Ánh mắt của những tên giang hồ nhàn rỗi kia khi nhìn kiều thê của mình, còn mấy tên nhóc choai choai cứ tự cho mình là phong lưu phóng khoáng rồi xun xoe bên người Mạnh Nhiên nữa, thật sự là làm y không thể nào nhịn nổi.
May là cô nàng kia ngốc nghếch chậm chạp, không phát hiện ra, nhưng Cố Tử Hi cảm thấy vẫn phải làm gì đó.
Bởi vậy, vào một ngày đẹp trời, Cố đại thiếu chủ mở miệng: "Nhiên Nhiên, ta nhìn nàng khám bệnh nhiều ngày rồi, cũng từng đọc qua thuật châm cứu, hay là để ta thử một lần?"
Mạnh Nhiên đang định châm cứu cho một vị công tử đến hỏi khám. Không hiểu sao, mặt cậu chàng này cứ hồng hồng, còn ngắm trộm cô liên tục nữa.
"Chàng... được không?" Cô hơi chần chờ. Mấy người này cũng chỉ bị bệnh vặt, võ công của Cố Tử Hi lại cao cường, hiểu rõ huyệt vị, chắc là được nhỉ?
Cố Tử Hi mặc một bộ áo đen thoải mái, đi đến bên người cô. Khi đi ngang qua, cô nghe thấy một câu nói nhỏ: "Ta có được không, buổi tối nàng sẽ biết."
Cái, cái tên trứng thúi này... Còn đang xấu hổ buồn bực, y đã lấy ngân châm trong tay cô, đâm như tia chớp. Chỉ nghe thấy vị công tử kia kêu "A" một tiếng rõ to, Mạnh Nhiên vội vàng tập trung lại.
"Ờm..." Ra tay vừa tinh vừa chuẩn vừa nhanh, thậm chí còn tốt hơn một số đệ tử trong cốc. "Nhưng mà... Xuống tay hơi nặng." Nhìn vị công tử kia đau đến mức mặt vặn vẹo, Mạnh Nhiên ho khẽ.
"Lần sau sẽ chú ý." Người đàn ông tiêu sái buông tay. Lần sau sẽ chú ý, nhất định phải mạnh hơn tí nữa.
Sau đó, y cứ như vậy mà thành trợ thủ của Mạnh Nhiên. Y thuật của Mạnh Nhiên tinh vi, nhiều loại bệnh chỉ cần nhìn một cái là biết bốc thuốc thế nào, châm cứu thế nào. Vì vậy, cô lại nhàn rỗi hơn không ít. Ngày ngày chỉ phải nói mấy câu, có dược đồng viết phương thuốc, còn Cố Tử Hi thì châm cứu.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, dường như người bệnh càng ngày càng ít. Cô cảm thấy kỳ quái, Cố Tử Hi lại nói: "Theo ta thấy, đây là chuyện tốt."
"Mấy tên rỗi việc kia, đau đầu nhức óc cũng đến tìm nàng. Cái loại bệnh vặt như vậy, tùy tiện tìm một đại phu là có thể bốc thuốc. Họ không chỉ lãng phí thời gian của nàng, mà còn làm chậm thời gian của những người bệnh thật sự."
"Có lý." Mạnh Nhiên gật đầu, quay qua quay lại đã quên khuấy chuyện này đi.
Nhưng cô nào biết, Cố Tử Hi đã sớm phái người canh ở đường lớn bên ngoài. Cố Hổ như một bộ giáp sắt đứng ở đó, ngày nào cũng dẫn người đi kiểm tra, mấy vị "ý Túy Ông không phải ở rượu(*)" đều bị chặn lại, đuổi đi hết.
Kể từ đó, Cố đại thiếu chủ lại có nhiều thời gian vui vẻ. Vết thương trên người y đã khỏi hẳn, chỉ còn độc tố đang trong giai đoạn thanh trừ. Độc này đã vào tận nội tạng, không thể nhanh chóng loại bỏ. Khanh Vân Tụ cũng đã đến mấy lần, Cố Tử Hi bái kiến bà qua một tấm mành. Bà nói nhất định có thể hoàn toàn loại trừ độc tố, còn cùng điều tra việc ám sát với thành Lang Gia.
(*): Ý không ở trong lời, có dụng ý khác
*****
Thiếu chủ vs tình địch: Thà gϊếŧ sai một nghìn cũng không thể bỏ sót một người!
***
Hello mọi người~
Được thông báo nghỉ tết sớm nên tranh thủ làm cho mọi người nè, tốc độ của tớ hơi chậm nên chỉ được một chương thôi, mai lại phải học online rồi. Nhưng mà chắc là tuần sau tớ sẽ lại quay lại ó~
Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng ở nhà và nhớ đeo khẩu trang khi ra ngoài nhé ^^
Yêu mọi người.