Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 62: Thiếu chủ gây khó dễ (19) Cao H

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

"Không được!"

"Hử?"

"Không phải..." Thấy Cố Tử Hi nhướng mày, Mạnh Nhiên vội giải thích: "Không phải là ta không muốn cho chàng cái kia, mà là... Ờm... ả che mặt kia sợ là đã gài bẫy, Ngọc Lộ Triền chắc không hẳn là Ngọc Lộ Triền, sữa tươi của ta cũng không thể uống nữa."

Cô vội giải thích suy đoán của mình. Lúc phát độc khi bị tập kích, thật ra Cố Tử Hi cũng đã phát hiện ra, chỉ là không muốn để cô thấy có gánh nặng thôi. Bây giờ nghe cô nói vậy, y cũng không giận, chỉ cười như không cười:

"Nàng vừa nói là không cho ta cái kia, cái kia là cái gì?"

"Chàng này, sao cứ không đứng đắn như vậy?" Thiếu nữ buồn bực: "Bây giờ đang nói chuyện nghiêm túc!"

"Thú vui chốn khuê phòng, chẳng lẽ không phải chuyện nghiêm túc?"

Vừa dứt lời, Mạnh Nhiên cũng chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm ưm". Cô không biết là Cố Tử Hi nhớ cô đến mức sắp điên lên rồi, cho dù là vốn không có ý đó, nhưng bây giờ cô trơn bóng nằm dưới thân y, sao có thể nhịn được?

Có lẽ là cơn sóng tình quá mãnh liệt, trong lúc môi lưỡi quấn quýt, y vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ. Mạnh Nhiên vốn cũng đang vặn vẹo dưới người y, chợt thấy trước ngực đau xót. Hóa ra, bất tri bất giác, hai hạt đậu đỏ đã sưng tấy lên, như có sữa tươi sắp trào ra.

Tình hình này không phải là lần đầu tiên. Người đàn ông không khỏi nhíu mày: "Phát độc rồi?"

"Ừm."

Cô chưa phát độc mấy ngày rồi, đúng lúc này lại có phản ứng. Không chờ Mạnh Nhiên nghĩ cách, Cố Tử Hi đã vùi đầu xuống ngực cô.

"Chàng làm gì đấy?" Cô vội vàng dùng tay ngăn y lại: "Sữa này có lẽ là có độc!"

"Chỉ là có lẽ mà thôi."

"Có lẽ cũng không được!"

Mạnh Nhiên sắp bị y chọc cho tức chết rồi. Biết là có khả năng có độc mà còn đi uống, y cũng đâu phải là tên ngốc không có đầu óc đâu!

Cố Tử Hi thở dài: "Không uống, chẳng lẽ lại nhìn tâm mạch của nàng rối loạn mà chết?" Y xoa đầu thiếu nữ: "Dù sao cũng đã uống nhiều như vậy rồi, thêm một chút cũng không chết ngay được đâu."

Nhất thời, Mạnh Nhiên không nói nên lời: "Không được..." Cô vẫn không muốn buông tay. "Ta không thể... Không thể để chàng lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn."

"Ta cũng vậy."

Lau vệt nước nơi khóe mắt của thiếu nữ đi, người đàn ông nở nụ cười: "Đúng là quỷ nhỏ thích khóc. Sao lúc trước không thấy nàng thích chảy nước mắt như vậy nhỉ?"

"Ngoan." Y dịu dàng, nhưng lại đáng tin mà bỏ tay thiếu nữ ra: "Yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu. Ta còn muốn giữ cái mạng này để đi cưới nàng mà."

Trong sơn động, tiếng liếʍ mυ'ŧ "chụt chụt" vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc nức nở của thiếu nữ chen vào.

Cô không hiểu, sao lại có người cam tâm tình nguyện làm đến mức này. Câu nói của Tần Sơ chợt hiện lên trong đầu cô: "Chính là vì mơ, nên anh mới có thể dũng cảm hơn, kiên định hơn."

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận đợt liếʍ mυ'ŧ triền miên trước ngực, cô tách hai chân ra, đón nhận côn ŧᏂịŧ đã cương cứng từ sớm của người đàn ông. Tay nhỏ chủ động cởi đai lưng của y xuống, thả lỏng thân thể, để qυყ đầυ chậm rãi rơi vào tiểu huyệt.

Cô Tử Hi hít một hơi khí lạnh.

"Đυ.ng đến vết thương rồi sao?" Mạnh Nhiên không dám động đậy nữa.

"Ừm." Giọng nói khàn khàn quanh quẩn, Cố Tử Hi không khỏi bất đắc dĩ: "Trên đùi cũng có..." Vậy nên, cái kiểu tư thế nam trên nữ dưới này, không cẩn thận một chút là sẽ cọ vào vết thương của y.

Tuy rằng hơi tiếc nuối một chút, nhưng chỉ có thể từ bỏ. Y đang định giúp Mạnh Nhiên mặc quần áo vào, bỗng nhiên thiếu nữ đẩy tay y ra, quay lưng lại, ngồi quỳ trước mặt y.

Lúc đó ánh mặt trời chói lóa. Ánh nắng ban mai vừa lộ ra, tia nắng sáng ngời chui vào từ ngoài sơn động. Làn da kia trắng hơn tuyết, cảm giác như được phủ một lớp sương sớm vậy.

Tay ngọc dò ra, vén tóc dài ra trước ngực. Đường cong mềm mại đẹp đẽ của thiếu nữ đã hoàn toàn trần trụi. Thân thể của cô cong về phía trước, hơi chu mông nhỏ lên. Tuy là còn hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói: "Như vậy, sẽ không cọ phải vết thương nữa."

Miệng Cố Tử Hi đã khô khốc từ khi cô đứng dậy. Giờ đây hầu kết nhanh chóng hoạt động, y không nhịn được mà gầm nhẹ. Vòng eo cứng cáp nâng lên, đâm côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt ướt mềm.

Cự vật vừa vào cảng, hai người đều thả lỏng ra. Ngay sau đó là đợt tiến quân thần tốc, thân thể Mạnh Nhiên không nhịn được mà căng lên, mị thịt co chặt.

Dươиɠ ѵậŧ lớn bị nuốt cắn, qυყ đầυ khó di chuyển trong vách tường. Nhưng trong ấy lại có một loại cảm giác ướt mềm, Cố Tử Hi ăn quen bén mùi, khó mà kiềm chế được.

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên..."

Tiếng nỉ non của y quanh quẩn bên tai thiếu nữ, bàn tay to duỗi lên nắm lấy một bên ngực. Hai bầu ngực tuy đã trống rỗng, nhưng vẫn tròn trịa đẫy đà như cũ. Thịt mềm trắng nõn không hoạt động được giữa khe hở ngón tay, hai hạt đậu đỏ lộ ra, đỏ như thấy máu.

"A, ưm a... A, a..."

Mạnh Nhiên bị va chạm liên tục. Cả người cô không còn chút sức lực nào, nhưng lại không dám dựa vào ngực người đàn ông, sợ đυ.ng đến vết thương. Cô chỉ có thể dùng hết sức để ổn định thân thể, cho nên tiểu âʍ ɦộ non nớt càng bóp chặt hơn.

Cô càng chặt, dươиɠ ѵậŧ lớn lại càng đâm tàn nhẫn hơn. Cứ tuần hoàn như vậy, chỉ một lát sau, dưới thân cô đã sũng nước. Cái miệng nhỏ trong kẽ mông bị đâm đỏ cả lên, da^ʍ hạch cũng chuyển động loạn xạ, nom vô cùng đáng thương.

Xa cách mấy ngày, Cố Tử Hi không kiên trì được lâu. Gầm nhẹ một tiếng, luồng tinh đậm đặc nóng bỏng phun vào tiểu âʍ ɦộ, rót đầy cái miệng nhỏ.

Lúc này Mạnh Nhiên mới ngã xuống, thở phì phò: "Không, không thể kéo dài nữa... Chúng ta đi mau."

Cô động một cái, côn ŧᏂịŧ đã mềm nhũn thuận thế trượt ra. Dâʍ ɖị©ɧ lẫn dịch trắng cũng trào ra theo, ai ngờ người đàn ông lại thúc eo lên trước, lại đi vào.

"Ừm." Y thấp giọng, nhặt váy áo rơi dưới đất của thiếu nữ lên: "Để ta giúp nàng mặc quần áo."

Nói là mặc quần áo, nhưng hai người vẫn quấn lấy nhau, không khác nào một đợt đùa bỡn khác. Không còn sức lực, Mạnh Nhiên chỉ có thể để y lăn lộn.

Áo ngực, áσ ɭóŧ, áo ngoài,... Từng lớp, từng cái, cứ một món được mặc vào, bàn tay to kia đều phải vuốt ve một hồi trên thân thể mềm mại.

Cứ vuốt ve như vậy, dươиɠ ѵậŧ lớn lại một lần nữa sưng to, nhét đầy tiểu huyệt, ra vào lúc nhanh lúc chậm theo động tác của người đàn ông.

Đến khi mặc đồ ở thân dưới, y cũng không rú côn ŧᏂịŧ ra. Y xé rách qυầи ɭóŧ, cứ vậy mà mặc vào cho thiếu nữ. Vì thế, non nửa bờ mông của thiếu nữ bị lộ ra ngoài.

"Ưʍ... Đừng, đừng xé..." Mạnh Nhiên định ngăn cản.

Nhưng khổ nỗi, qυầи ɭóŧ cũng đã chịu trận. Thấy vải dệt che đi đùi ngọc trắng như ngọc của cô, Cố Tử Hi còn hơi tiếc nuối: "Tiếc là giờ ta đang bị thương, nếu không thì nàng khỏi phải mặc gì cả."

Mạnh Nhiên biết y đang nói về chuyện trước kia, không nhịn được mà trừng mắt nhìn y: "Ta cũng sẽ không chạy trốn nữa."

"Ta biết." Y véo khuôn mặt nhỏ của cô, nở nụ cười nhạt: "Muốn trốn cũng không trốn được, ta sẽ đuổi theo nàng đến tận chân trời góc bể."

"Nhiên Nhiên, về đến thành Lang Gia thì chúng ta thành thân, được không?"

Đây không phải là lần đầu tiên y hỏi câu này. Nhưng lần nào cũng vậy, nếu không phải là từ chối, thì Mạnh Nhiên cũng nói lảng sang chuyện khác.

Trái tim đập mạnh, cô bỗng có cảm giác không thở nổi.

Vì là mộng, nên mới có thể dũng cảm hơn, kiên định hơn.

"Nhiên Nhiên?" Cố Tử Hi thấp thỏm gọi lại.

"Vâng." Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta không chạy nữa."