Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 61: Thiếu chủ gây khó dễ (18)

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Cố Tử Hi không chết, y còn sống... Y còn sống!

Máu tươi đầy mặt làm tầm mắt của Mạnh Nhiên rực một màu đỏ. Cô cố gắng chớp mắt để nhìn rõ bóng dáng của người nọ, nhưng chỉ thấy ánh kiếm tán loạn, áo bào đen thẫm phất lên. Trong đám người, Cố Tử Hi như gặt rơm rạ, thích khách ngã xuống từng hàng. Cảnh tượng như có gió lốc đi qua, thi thể khắp nơi.

"Cố Tử Hi..." Trong lòng cô chợt nảy lên một cảm xúc không nói nên lời, chợt muốn rớt nước mắt.

"Không có việc gì."

Mãi cho đến khi một thích khách cuối cùng ngã xuống, y mới đi đến. Mũi kiếm còn nhỏ máu, mà khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của thiếu nữ cũng đã không nhìn ra dáng vẻ vốn có. Nhưng y không chút do dự, duỗi tay xoa khóe mắt cô: "Đừng khóc."

"Ta đâu có." Cô không thích nhất, là lộ ra sự yếu đuối trước mặt người khác.

Cong khóe miệng, nụ cười của y dịu dàng mà lại tái nhợt: "Ừm, ta..."

Chưa nói hết câu, người y đã lung lay sắp ngã. Máu chảy ra cuồn cuộn từ miệng vết thương, mà máu kia lại là màu xanh lục.

"Ta đang đợi nàng về." Bỗng nhiên, y cầm chặt tay của Mạnh Nhiên: "Nói cho ta, Tạ Lai gọi nàng là tiểu sư muội, nàng có phải..."

Tầm mắt càng mơ hồ hơn, Cố Tử Hi không chống cự được nữa. Trước khi hôn mê, y chỉ có thể nói ra câu cuối cùng: "Là Tín Dương quận chúa hay không?"

Gió đêm lạnh lẽo, chỉ có ánh lửa lập lòe bên trong sơn động. Mạnh Nhiên ngồi quỳ bên đống lửa, vạt áo rách một miếng to, đang dùng vải dệt đã được rửa sạch để khử trùng vết thương cho Cố Tử Hi.

Trời đã tối đen, núi rừng mênh mông, thỉnh thoảng lại có tiếng thú rống, tiếng côn trùng kêu vang. Dường như thích khách đã rút đi hết sau một đợt ám sát thất bại. Mạnh Nhiên cõng Cố Tử Hi, vất vả lắm mới tìm được sơn động bí ẩn này.

Trong động có dấu vết nhóm lửa, còn phơi một cái áo khoác của Cố Tử Hi. Đội ngũ của thành Lang Gia bị tập kích vào ba ngày trước, về sau Cố Tử Hi không rõ tung tích, chắc là tránh ở đây dưỡng thương, Vì nghe thấy tiếng đánh nhau khi Mạnh Nhiên bị tập kích, mới kéo thân thể trọng thương ra tay.

Chuyện này y cũng không nói với cô, nhưng Mạnh Nhiên có thể đoán được. Chăm chú nhìn dung nhan tuấn mỹ mà tái nhợt của người đàn ông, cảm xúc phức tạp trong lòng cô lại càng nhiều hơn.

Không hề để lại tí gì, không màng tất cả... Cô nghĩ rằng mình sẽ không thể làm được đến mức này, cũng sẽ không có ai tình nguyện làm đến mức ấy vì cô. Nhưng Tần Sơ, Cố Tử Hi, thậm chí là... Chu Tử Tiện, đều đang nói cho cô, cô nghĩ sai rồi.

Cảnh trong mơ có đúng là luôn trái ngược với hiện thực không? Hay là do cô quá khát khao, nên mới có Cố Tử Hi như vậy? Nhưng vì sao, y lại giống Chu Tử Tiện như đúc.

Bỏ hết mấy suy nghĩ linh tinh ra sau đầu, cô đặt miếng vải ướt đẫm xuống, châm cứu cho Cố Tử Hi thêm lần nữa.

Dư độc trên người y còn chưa hết, lại có vô số miệng vết thương lớn nhỏ. Cũng may là y thuật của Mạnh Nhiên cao siêu, đã làm cho y ngừng chảy máu. Nhưng độc tố trong thân thể y quá kỳ quái, Mạnh Nhiên chưa gặp bao giờ. Cô chỉ có thể lấy ngân châm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại huyệt, miễn cưỡng ức chế hoạt động của độc tố.

Phải nhanh chóng chạy về Vân Mộng Cốc, sợ là chỉ có sư phụ mới giải được độc này.

Sau khi bị tập kích, Tạ Lai và Mạnh Nhiên lạc nhau. Bây giờ cô không tìm thấy sư huynh, càng không thể thả tín hiệu để tránh thích khách. Vì thế, giờ chỉ còn cách là cô đưa Cố Tử Hi về Cốc, còn phải nhanh một chút.

Trong ngày ngắn ngủi này, cô đã trải qua biến cố lớn nhất trên đời. Ký ức bay về rất nhiều năm trước, khi đó, máu tươi cũng nhiều như vậy nhỉ.

Nhưng lúc đó, tay cô trói gà còn không chặt, không có cách nào cứu được người thân.

Vậy nên cô nhất định phải cứu Cố Tử Hi, cho dù là phải trả giá bằng tính mạng.

Bóng đêm sâu thăm thẳm. Châm cứu xong, Mạnh Nhiên dựa vào cửa động, để ý tiếng vang bên ngoài. Cô đã quá mệt mỏi, ngày mai còn phải lên đường, nên không thể không ngủ. Nhưng cô lại không dám ngủ quá sâu, nên chỉ có thể ôm kiếm ngồi, miễn cưỡng chợp mắt trong chốc lát.

Khi đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng "lách cách".

Mạnh Nhiên lập tức bừng tỉnh. Chỉ thấy Cố Tử Hi khổ sở cuộn tròn bên đống lửa, mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt, không ngừng phát ra âm thanh va chạm:

"... Lạnh, lạnh quá... Lạnh quá..."

Là dư độc, hay là phát sốt? Mạnh Nhiên vội vàng đến gần, thử sờ trán y. Lạnh như băng.

Cô vội lấy ngân châm ra, rồi lại mớm cho y mấy viên thuốc. Cơn đau của người đàn ông dần giảm bớt, nhưng vẫn lạnh đến mức cả người run lên.

Cắn răng, cô cởi bỏ vạt áo của mình.

Thân thể ấm áp của thiếu nữ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Dựa vào một cái, Mạnh Nhiên đã lạnh run cả người. Cô cố nén sự lạnh lẽo đến tận cốt tủy, ôm lấy Cố Tử Hi. Hai thân thể dán sát vào nhau, cô dựa vào trong lòng ngực y. Lòng ngực kia đã không còn ấm áp, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy an tâm như cũ.

"Đừng sợ." Cô bỗng nhiên nhớ đến một câu Cố Tử Hi từng nói với mình: "Ta ở đây."

Hơi ấm liên tục truyền sang qua da thịt, Cố Tử Hi dần bình tĩnh lại. "Lách tách, lách tách..." Trong sơn động chỉ còn âm thanh khi cành khô bị thiêu đốt, ánh trăng trầm xuống, sao trời lại càng ảm đạm hơn. Trong màn đêm đen đặc, chỉ có hai trái tim liền sát, đập liên hồi.

Khi Cố Tử Hi tỉnh dậy, đập vào mắt là thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong lòng ngực.

Cô ngủ không yên, lông mi hơi run rẩy, đôi môi tái nhợt. Duỗi tay, y sờ thấy da thịt lạnh băng. Cố Tử Hi chợt căng thẳng, vội vàng đặt tay lên ngực trái của cô. Thiếu nữ "ưm" một tiếng, lông mi khẽ run, mở mắt ra.

"Nàng tỉnh rồi?"

"Chàng tỉnh rồi?"

Hai người đồng thanh nói.

"Ta ngủ mất à?" Mạnh Nhiên hơi ngượng ngùng: "Không ổn, vốn định gác đêm, may mà tối qua không có gì xảy ra."

Cố Tử Hi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.

"Trên mặt ta có gì à?" Mạnh Nhiên duỗi tay sờ sờ.

Y bỗng nắm lấy tay cô, không chút do dự hôn xuống.

"Ưʍ..." Bật ra một tiếng ngâm khẽ, Mạnh Nhiên định giãy giụa theo bản năng, rồi lại dừng. Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trần trụi của cô, Cố Tử Hi hôn nhiệt liệt mà cẩn thận.

Như là sợ cô trốn đi, nhẹ nhàng che chở cô, rồi lại đến chết cũng không chịu buông.

Dần dần, cái miệng nhỏ bắt đầu thả lỏng, đón nhận y. Môi lưỡi quấn quýt, nuốt lấy mật ngọt của đối phương. Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hai mắt hơi nheo lại, gò má ửng hồng. Thân thể dần ấm lên, cô nhỏ giọng rêи ɾỉ, có vài sợi chỉ bạc chưa kịp nuốt chảy ra từ khóe môi.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới buông cô ra, liếʍ vệt nước bên môi cô: "Sao lại không mặc quần áo?"

"Hôm qua lúc chàng hôn mê thì kêu lạnh, nên..."

Ánh mắt mềm mại lắng đọng, Cố Tử Hi xoa mái tóc mềm như tơ lụa của cô: "Sẽ bị cảm lạnh đấy, ngốc ạ."

Chắc là do ánh mắt kia quá chăm chú, Mạnh Nhiên mất tự nhiên nghiêng mặt đi: "Ờm... Chàng không trách ta sao?"

Cô còn nhớ rõ, Cố Tử Hi đã đoán ra cô là Tín Dương quận chúa.

"Đương nhiên là ta trách nàng, còn rất tức giận nữa cơ."

Không nói tiếng nào đã chuồn êm, vì cứu Tạ Lai mà cắn y, lại còn mở miệng ra là nói dối từ đầu đến giờ.

Nghe vậy, thiếu nữ không nhịn được mà rụt người lại: "Rất xin lỗi..."

"Ta không nên dối gạt chàng. Lúc đầu ta chuẩn bị đào hôn, không ngờ lại rơi ngay vào tay chàng, muốn chạy cũng chạy không xong, đành phải bịa ra một thân phận giả."

"Sau đó lại xảy ra mấy chuyện kia, chàng nói... phải chịu trách nhiệm với ta."

"Đúng vậy."

"Trượng phu chịu trách nhiệm với thê tử, là thiên kinh địa nghĩa."

Vươn tay, Cố Tử Hi nhẹ nhàng nâng cằm thiếu nữ lên: "Cho nên, về sau nàng phải ngoan ngoãn, đến khi nào vi phu hết giận mới thôi."

Không hiểu sao, nghe y tự xưng "vi phu", Mạnh Nhiên lại không phản cảm: "Vậy chàng muốn thế nào mới hết giận?"

"Hừm..." Cái tay vốn đặt trên vai ngọc của y từ từ trượt xuống, dừng trên gò bồng đào đẫy đà. Đầu tiên là ước lượng, sau đó thì túm lấy hạt đậu đỏ mà vuốt ve: "Nếm thử sữa của Nhiên Nhiên trước nhé?"

*****

Thiếu chủ: Cuối cùng cũng theo đuổi được pà xã [ gớt nước mắt ]