Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 67: Thiếu chủ gây khó dễ (24)

Đúng là có quy định không thể gặp mặt trước khi thành thân, nhưng Cố Tử Hi và Mạnh Nhiên, một là thiếu chủ thành Lang Gia, một là đệ tử dòng chính của Vân Mộng Cốc, là người trong giang hồ, đâu có chú ý được nhiều như vậy?

Nhưng khổ nỗi, phủ Ninh Vương cũng nói không sai. Sau khi bái kiến Khanh Vân Tụ, cũng không biết vị y tiên này nghĩ gì, thế mà lại đồng ý yêu cầu này.

Mạnh Nhiên nghe vậy, lập tức nóng nảy:

“Nếu không thể gặp mặt, sao con giải độc cho chàng được?”

Khanh Vân Tụ ngồi ở trên, một bộ áo xanh, mặt mày xuất trần, trông như thiếu nữ mới hơn hai mươi. Tiếc thay, khuôn mặt này của bà tinh xảo thì tinh xảo đấy, nhưng lại lộ ra vẻ lạnh như băng từ trong xương cốt:

“Quy củ là chết, người là sống. Lúc giải độc, Cố Tử Hi chính là bệnh nhân của con, tất nhiên là con có thể gặp nó. Nhưng bình thường, không thể ở chung cả ngày nữa.”

Dứt lời, bà nhàn nhạt liếc Mạnh Nhiên một cái: “Ta biết con và nó khó có thể chia lìa, nhưng những lời kia của ta, chẳng lẽ con quên hết rồi sao?”

Lòng trầm xuống, mặt của Mạnh Nhiên lập tức trắng đi vài phần: “Con, đồ nhi...”

Nghe vậy, Khanh Vân Tụ thở dài. Nhưng trên mặt bà lại không thấy vẻ trách móc, cũng chẳng hề có ý bất đắc dĩ tiếc than. Bà vẫn cứ lạnh băng như vậy, như chỉ đang nói chuyện với người dưng:

“Đã lựa chọn, thì phải gánh lấy hậu quả. Tuy rằng tuổi con còn nhỏ, nhưng ta tin rằng, con sẽ hiểu rõ đạo lý này.”

“... Con biết rồi, thưa sư phụ.”

“Đi đi.”

Lê từng bước nặng nhọc, thiếu nữ chậm rãi đi ra ngoài. Cô chưa bước ra khỏi ngạch cửa, giọng nói lãnh đạm cứng nhắc phía sau lại truyền đến: “Tìm một cơ hội, nói thật với Cố Tử Hi đi.”

Đột nhiên, những ngày tháng ngọt ngào vui vẻ của Cố đại thiếu chủ hoàn toàn biến mất.

Mạnh Nhiên dọn ra khỏi lầu trúc, lúc nào cũng có hai ma ma đi theo bên người. Ngoại trừ lúc khử độc, Cố Tử Hi không tìm thấy cơ hội nào để ở cùng với cô. Lúc khử độc thì y cũng ở trong trạng thái hôn mê, đến khi tỉnh lại thì giai nhân đã đi từ sớm.

Rơi vào đường cùng, Cố Tử Hi đành phải tìm cơ hội nói chuyện với cô vào những lúc khám chữa bệnh. Nhưng cũng không biết cô bị làm sao, vẻ mặt cũng chỉ nhàn nhạt: “Châm này chàng đâm lệch rồi, tập trung chút đi.”

Cố Tử Hi cúi đầu, chỉ thấy gã to con trên giường đau đến mức nhe răng trợn mắt. Trong lòng y cảm thấy không đúng, tùy ý ném ngân châm vào trong hộp: “Nhiên Nhiên, có phải phủ Ninh Vương nói gì đó với nàng hay không?”

“Không có.”

“Huống hồ, chẳng lẽ bọn họ nói gì thì ta cũng nghe à?” Mạnh Nhiên cười cười, vẻ giảo hoạt khi xưa như đã trở về: “Châm cứu cần phải hết sức tập trung, ta chỉ hy vọng chàng chú ý chút.”

Không phải phủ Ninh Vương, vậy thì chắc là Khanh Vân Tụ. Cố Tử Hi lại không cảm thấy chuyện này đơn giản như lời của cô, y lẳng lặng nói: “Ta có tin tức của Tạ Lai rồi.”

“Sư huynh?” Mạnh Nhiên lập tức không rảnh lo chuyện khác nữa: “Huynh ấy ổn không?”

“Có người nhìn thấy hắn và Nguyên Nhã đánh một trận to, hai người đều bị thương.”

Tạ Lai đuổi theo Nguyên Nhã đến tận Nam Cương, tuy là Vân Mộng Cốc cũng đã phái đệ tử đi tìm chàng, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức. Lòng Mạnh Nhiên càng nặng nề hơn, lại nghe Cố Tử Hi nói: “Dù thế nào đi nữa, ta còn khỏe mạnh đứng ở đây, kế hoạch của người vu oan coi như đã thất bại hoàn toàn.”

Đúng là y cũng không cho rằng Vân Mộng Cốc muốn ám sát mình. Manh mối lúc trước không có vấn đề, nhưng bây giờ các loại dấu vết để lại cho thấy, thế cục trên bàn cờ đã biến hóa.

Chẳng lẽ là người sau màn có nhược điểm của Khanh Vân Tụ nên bà chỉ có thể đẩy thành Lang Gia ra ngoài trận doanh?

Lúc trước, vì không muốn đắc tội Khanh Vân Tụ nên Cố Tử Hi không phái thám tử vào Vân Mộng Cốc. Nhưng xem ra, bây giờ y không thể không làm như vậy. Gọi Cố Hổ đến, y lại dặn dò lần nữa: “Nhớ kỹ. Chỉ tìm hiểu bên ngoài, chủ yếu là tìm hiểu rõ bố cục của Vân Mộng Cốc.”

“Đã lấy được bản đồ, hay là thuộc hạ đi một chuyến nữa?”

Trầm ngâm một lát, y nhàn nhạt nói: “Ta tự đi.”

Vân Mộng Cốc trải đầy cơ quan, mà Khanh Vân Tụ lại là cao thủ tuyệt đỉnh hai mươi năm trước. Tuy rằng đã gần mười năm bà chưa ra tay, nhưng không ai biết liệu bà có mạnh hơn trước hay không. Việc này vô cùng mạo hiểm, nhưng để hôn sự không xuất hiện biến cố, Cố Tử Hi phải đi nước cờ hiểm này.

Cũng may, trên người y tuy là có dư độc, nhưng từ khi bắt đầu trừ độc thì Mạnh Nhiên đã lấy phương pháp đóng mạch độc truyền của Vân Mộng Cốc ra để ép độc tố về một chỗ, cũng không ảnh hưởng đến võ công của y. Người đời chỉ biết thiếu chủ thành Lang Gia tay trái một chưởng tay phải một kiếm, lấy Nhật Nguyệt Tụ Lý mà xưng bá võ lâm, nhưng thật ra khinh công của Cố Tử Hi cũng vô cùng xuất chúng.

Y học rộng, cũng có đọc qua về kỳ môn độn giáp. Y dùng thân pháp di chuyển giữa các cơ quan, như một con diều hâu xẹt qua trong bóng đêm, chỉ để lại tiếng gió.

Hai khu kiến trúc quan trọng nhất trong Cốc, một là Chỉ Thủy Các, một là Thúy Vi Cư. Mà nơi ở của Khanh Vân Tụ, là Chỉ Thủy Các.

Tòa lầu nhỏ được xây trên hồ, xung quanh không có bất kỳ vật che đậy hay chỗ đặt chân nào. Đây, chính là một cửa ải thiên nhiên hiểm yếu. Cố Tử Hi ẩn thân sau một gốc cây lớn, trầm ngâm một lát, chợt phóng ra như tia chớp.

Lúc này là giờ Dần ba khắc¹, theo tình báo, chỉ mấy giây nữa là đệ tử tuần tra sẽ đến đây, vậy nên y chỉ có mấy giây!

Trong khi di chuyển, y như chim bay bên sông, thân hình nhẹ nhàng lướt qua hồ nước. Song, mặt hồ rộng lớn, sau bước đầu tiên, người ta không thể tìm thấy điểm tựa cho bước tiếp theo. Nhưng y không hoang mang chút nào, tay phải lật lên, lộ ra nhánh cây trong tay.

Lúc nước phập phù chìm nổi, y ném nhánh cây, nó nổi lên mặt nước. Mũi chân nhẹ nhàng điểm lên nhánh cây, y lại nhảy lên lần nữa. Sau ba lần ném liên tục, xoay người một cái, y thoải mái leo lên mái nhà lầu.

Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, như linh dương treo sừng², không có dấu vết để tìm. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, bình tĩnh, thực lực và thời cơ, không thể thiếu thứ nào.

Thân hình hiện lên, Cố Tử Hi lẻn vào trong cửa sổ. Đội tuần tra vừa đi qua, chỉ mấy giây sau khi y vượt qua hồ.

Y nín thở, tập trung, như một bóng đen, im hơi lặng tiếng trượt vào.

Trong nhà lầu yên tĩnh không một tiếng động, như không có một bóng người. Nhưng Cố Tử Hi biết, Khanh Vân Tụ Tụ sẽ ngồi thiền ở trong một căn phòng yên lặng. Đây là tình báo mà thám tử vất vả lắm mới tìm hiểu được, cũng là nguyên nhân vì sao Cố Tử Hi nhất định phải chọn giờ này để lẻn vào.

Lộp bộp, lộp bộp. Không biết từ khi nào, mưa rơi ngoài cửa sổ.

Nước mưa đổ xuống, gió đêm chợt nổi lên. Tia chớp lóe lên giữa những đám mây, chiếu bóng lên song cửa sổ. Chỉ trong giây lát, cả tòa lầu nhỏ bị hơi nước bao vây, như bị trời đất lãng quân, chuẩn bị rơi vào bóng đêm.

Nhưng Cố Tử Hi không dao động chút nào. Đây, chính là tâm thái khi trải qua nhiều trận đánh sinh tử. Cho dù bây giờ Khanh Vân Tụ đột ngột xuất hiện trước mặt y, y cũng sẽ không dao động.

Đến gần, căn phòng kia đã ở ngay trước mắt. Y không tiếng động đẩy cửa sổ ra một chút, tầm mắt lọt vào.

Trong phòng bày biện mộc mạc đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái giường. Một người phụ nữ áo trắng ngồi xếp bằng trên giường.

Vẻ đẹp của người nọ là vẻ đẹp mà ngay cả Cố Tử Hi cũng hiếm thấy. Tinh xảo đến cùng cực, nhưng cũng lạnh băng đến cùng cực, lộ ra một hương vị không giống người thường. Giang hồ đồn là Khanh Vân Tụ đẹp như thiên tiên, quả là không sai.

Vị y tiên thần bí này, tuy là Cố Tử Hi không phải gặp lần đầu, nhưng trước đó cũng chỉ là nghe giọng nói của bà qua một tấm mành. Nhưng giờ khắc này y lại không có tâm tình để thưởng thức, đồng tử chợt co rút lại. Thậm chí, Cố Tử Hi còn nghi là cảm quan của mình xảy ra vấn đề.

Y cảm giác được, Khanh Vân Tụ đằng kia, qua hơi thở khi bà chuyển mạch, qua tâm pháp bà biểu hiện ra ngoài… Toàn thân bà, thế mà lại không có chút nội lực nào.

(1) Giờ Dần là 3h - 5h sáng, một khắc bằng khoảng 15 phút. Vậy giờ Dần ba khắc thì chắc là khoảng 3h45 phút.

(2) Cách linh dương ngủ rất khác người. Ban đêm, nó sẽ tìm một cái cây, sau đó nhảy lên, treo sừng của mình lên cây để tránh thú dữ. Bên Trung có câu thành ngữ: “Linh dương treo sừng, không thấy dấu vết.”