Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Khác với các sư đệ sư muội chỉ thích ở trong cốc chữa bệnh, từ khi kiếm pháp đại thành hồi 16 tuổi, Tạ Lai đã bắt đầu lang bạt giang hồ. Chàng kết bạn kết bè, thanh danh nổi trội.
Thanh niên đang uống trà tám chuyện với đồng bạn ở đại sảnh kia, chính là một trong những bạn tốt của Tạ Lai, nhị công tử của Minh Nguyệt sơn trang - Liễu Chí Hiền.
Trong trí nhớ của Mạnh Nhiên, Liễu Chí Hiền đã từng theo Tạ Lai về Vân Mộng Cốc, cũng không biết chàng ta có nhớ tiểu sư muội của Tạ Lai không.
Cho dù thế nào đi nữa, đây là cơ hội duy nhất của cô.
Cố Tử Hi không cho cô giải thích, điểm huyệt câm của cô từ tối qua đến giờ. Dù cô có cầu xin bằng ánh mắt hay là khóc hu hu, người đàn ông đáng ghét kia vẫn không dao động. Mạnh Nhiên không thể để y cầm tù mình như vậy. Cô nghĩ đến thân thể trần như nhộng bên dưới áo khoác, tửu lâu này nhiều người, nếu bị phát hiện...
Ý nghĩ này làm mặt cô ửng đỏ. Thấy thế, người đàn ông nhẹ nhàng lại gần, nói nhỏ bên tai cô: "Trần trụi trước mắt nhiều người như vậy, Nhiên Nhiên hưng phấn hơn à?"
Cô ngẩng đầu, hung tợn trừng Cố Tử Hi một cái. Ngay sau đó, y nhét một cái sủi cảo tôm vào trong miệng cô, mềm mềm dẻo dẻo, ngon vô cùng.
"Ngon không?"
Thiếu nữ chớp chớp mắt.
Đồ ăn trên bàn, đều là những món cô thích. Y cẩn thận đút từng món cho cô, thấy cô hơi nghẹn, một ly nước ấm lập tức đến miệng.
Cô cảm thấy phức tạp vô cùng. Không phải là Cố Tử Hi không tốt với cô, quả thật là y chiều cô đến tận xương tủy. Chỉ là một cái hiểu lầm, hai người đã đi đến loại tình trạng này. Cô không muốn để y tiếp tục hiểu lầm nữa. Hạ quyết tâm, Mạnh Nhiên vùi đầu ăn cơm, từ đầu đến cuối đều làm như không có gì khác thường.
Nhưng khi mọi người ăn xong, chuẩn bị đi, nhân lúc Cố Tử Hi đang bảo thủ hạ đi dẫn ngựa tới, cô xé một góc áo của mình ra rồi vo thành một cục, nhét vào hộc bàn.
Nếu Liễu Chí Hiền còn nhớ cô, có lẽ sẽ không biết vì sao cô không tới chào hỏi, mà làm bộ như không quen biết. Trên góc áo kia, Mạnh Nhiên viết chữ bằng một loại thuốc bột cô luôn mang theo bên người. « Cứu ta. »
Cô chỉ có thể đánh cược, một ván cược mà 30% là sẽ thua.
Bị người đàn ông ôm lên ngựa, Cố Tử Hi không điểm huyệt cô nữa. Kẹp bụng ngựa, y rẽ vào một con đường mòn: "Mọi người đi trước đi, ta sẽ theo sau."
Y muốn mang cô đi đâu? Chuông cảnh báo trong lòng Mạnh Nhiên lập tức vang lên.
Lúc trước, khi lên đường, vì Ngọc Lộ Triền thường phát tác nên Cố Tử Hi cũng sẽ mang cô rời đội ngũ như vậy. Y sẽ tìm một chỗ không người, cởi bỏ vạt áo của cô, xoa nắn bầu ngực tròn trịa, liếʍ mυ'ŧ sữa tươi.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa phát độc, chẳng lẽ là...
"Nàng đoán xem, ta có phát hiện động tác nhỏ của nàng hay không?"
Giọng nói trầm thấp quanh quẩn. Mạnh Nhiên không ngờ là suy đoán của mình bị chứng thực ngay lập tức. Nhưng nếu y đã phát hiện, vì sao lại không ngăn cản?
Như đọc được ý nghĩ của cô, người đàn ông thấp giọng cười: "Nhìn con mồi phí công giãy giụa nhưng chả được gì, không phải là thú vị hơn sao?"
"Trước khi sói ăn thỏ, luôn chơi đùa một lát."
Biếи ŧɦái!
Hẳn là y thật sự tức giận, hơn nữa, rất rất rất tức giận. Mạnh Nhiên bỏ quách ý định trốn, xoay người lại trên lưng ngựa, cố gắng dùng ánh mắt vừa đáng thương vừa gấp gáp nhìn Cố Tử Hi. Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát thò tay ra, vòng lên cổ y.
Bất cứ giá nào, chịu thua, chủ động một chút còn hơn là bị lăn lộn.
"Cho rằng như vậy thì ta sẽ tha cho nàng?" Cố Tử Hi hơi nhướn mày, lại bày ra cái mặt cười như không cười kia: "Nhiên Nhiên, nàng ngây thơ quá rồi."
Đương nhiên là Mạnh Nhiên không ngu như vậy. Theo cánh tay bị nâng lên, áo khoác vây lấy thân thể mềm mại cũng trượt xuống. Cô cố ý nâng cánh tay ngọc lên cao hơn, bộ ngực cũng ưỡn về phía trước. Ẩn trong tơ lụa đen tuyền đang đong đưa, da thịt nõn nà lộ ra. Dán đôi thỏ ngọc lên ngực người đàn ông, cô mở miệng nhỏ, hôn lên.
Ưʍ...
Môi mỏng còn mang theo hơi lạnh ướŧ áŧ. Nụ hôn của thiếu nữ không có tí kết cấu nào, nhưng lại vô cùng nhiệt tình. Trong lúc triền miên, cô chỉ cảm thấy bên hông chợt căng lên. Cánh tay như sắt hung hăng giữ chặt lấy cô, ấn vào trong lòng ngực, Cố Tử Hi nắm tay cô, đưa xuống giữa háng:
"Tự ăn hết côn ŧᏂịŧ đi."
Mông nhỏ hơi nâng lên, thiếu nữ dò tay xuống giữa hai chân, tách môi thịt còn ướt đẫm ra. Bờ mông mềm mại hạ xuống, cố gắng nuốt hết dục vật to khỏe đã được thả ra. Quá lớn, thật sự lớn quá đi mất... Tuy rằng đã nuốt gần mấy chục lần, nhưng lần nào ngậm lấy qυყ đầυ, Mạnh Nhiên cũng cảm giác như mình sắp nứt ra vậy.
Tuấn mã từ từ đi về phía trước, thỉnh thoảng lại dừng lại cúi đầu ăn cỏ. Trên lưng nó, thiếu nữ khoác áo hơi ngẩng đầu, vòng eo thon thả cong lên, nuốt hết côn ŧᏂịŧ vào trong. Thân thể cô chợt nhảy dựng lên, ngay sau đó bị đâm đến mức lung la lung lay trên lưng ngựa. Hai bầu ngực lộ ra bên ngoài như đôi thỏ con, nhảy nhót liên tục.
A, a ha... a, ưm a...
Không tiếng động mà rêи ɾỉ, Mạnh Nhiên nhanh chóng bị nện đến mức nhũn cả người, thân thể ngửa ra sau. Cố Tử Hi nhanh như chớp kéo cô về, "xoẹt" một cái, kéo áo khoác xuống. Làn da nõn nà trắng như tuyết lộ rõ dưới ánh mặt trời, nhanh chóng phiếm hồng. Mắt thiếu nữ chợt nóng lên, nước mắt lăn xuống.
"Khóc cái gì, hửm?" Người đàn ông liếʍ nước mắt cô đi.
"Chỗ này cũng đâu có người khác, ta làm nàng ở chỗ này không được sao?"
"Nếu Nhiên Nhiên thích, ta cũng không ngại quay về đường lớn, làm tiểu âʍ ɦộ của nàng trước mặt bọn Cố Hổ Cố Báo đâu."
Giọng y chợt khàn đi, như đã tưởng tượng ra cảnh tượng dâʍ ɭσạи phóng đãng ấy, lại càng tà tứ thâm trầm hơn: "Đường lớn nhiều người, sẽ có bao nhiêu người nhìn nhóc dâʍ đãиɠ này bị làm nhỉ?"
"Không chừng sẽ có Liễu Chí Hiền, cả Tạ Lai... còn rất rất nhiều người đàn ông mà nàng không biết nữa. Họ sẽ nhìn nàng lột tiểu âʍ ɦộ ra, dẩu mông, nuốt dươиɠ ѵậŧ vào. Cái miệng nhỏ này sẽ kêu rên liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ phun đầy đất. Đàn ông sẽ thả côn ŧᏂịŧ ra, cũng muốn làm nàng, làm hỏng tiểu da^ʍ phụ Nhiên Nhiên!"
Hu... Thiếu nữ nói không nên lời, nước mắt chảy mãnh liệt hơn.
Như là không đối mặt với ánh mắt của cô được nữa, người đàn ông ép cô xoay người, áp cô xuống, tàn nhẫn cắm vào.
Một cú chọc, qυყ đầυ đâm vào hoa tâm thật mạnh. Bầu ngực của Mạnh Nhiên ép lên lưng ngựa, bị bờm ngựa thô ráp cọ xát không ngừng. Chỉ nghe thấy âm thanh "phốc, phốc" vang lên không ngừng.
Y hung ác như dã thú, tiếng thở dốc thô nặng liên tục quanh quẩn. Trên lưng ngựa, tiểu huyệt bị nện đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, đỏ như máu. Vừa làm, y vừa đánh mạnh lên mông thiếu nữ: "Muốn chạy? Muốn để người ta đến cứu?"
"Nàng đoán xem Tạ Lai có đến không?"
"Hắn đến, nếu nhìn thấy nàng áo rách quần manh, bị ta làm đến mức không khép nổi chân thì liệu có cứu nàng đi không?"
*****
Xin chào mọi người, tớ đã quay lại rồi đây ^^