Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 56: Thiếu chủ gây khó dễ (13) [Cao H]

Mãi đến khi Cố Tử Hi vắt cạn hai bầu ngực, y mới dừng tay. Nhìn cô gái nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa dưới thân, y cười khẽ: "Đây là hình phạt vì nàng đã dám trốn."

Cô đã hoàn toàn thuộc về y, nhưng Cố Tử Hi vẫn chưa thấy đủ. Cần phải làm cho cô muốn đi cũng không đi được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên y.

Hạ quyết tâm, y ôm Mạnh Nhiên lên, để cô dựa lưng vào lòng ngực mình. Mông nhỏ ướt sũng dán sát vào bắp đùi rắn chắc, dươиɠ ѵậŧ lớn vẫn đang ngẩng cao đầu "phụt" một cái, chui vào từ phía sau, lấp đầy hoa huyệt một lần nữa.

"Nhìn cho kỹ, xem ta làm nàng thế nào."

Mạnh Nhiên chợt cảm thấy cái gáy nặng xuống, đành phải cúi đầu. Bàn tay to của người đàn ông lần xuống giữa hai chân cô, đẩy cánh hoa ra. Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ lớn xuyên qua kẽ mông, nhét đầy tiểu huyệt non nớt của cô, nhanh chóng ra vào.

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô ngưng lại. Trước kia cô chưa từng chú ý, chỉ thấy trên cổ tay phải đã mò lên ngực cô của Cố Tử Hi, có một vết sẹo hình dấu răng.

Nho nhỏ, như là do trẻ con để lại, giống như đúc với cổ tay của Chu Tử Tiện, của Tần Sơ.

Sao lại thế này... Là do cô đã thấy vết sẹo trên cổ tay Chu Tử Tiện, nên mới nằm mơ thấy? Thế còn Tần Sơ thì giải thích thế nào...

Trong lúc mê mang, thân mình của Mạnh Nhiên không ngừng bay lên theo vận động bên dưới. Bầu ngực đã trống rỗng lồ lộ bên ngoài, tuy là đã không còn sinh sữa nhưng vẫn căng to như trước, bị người đàn ông nắm trong tay mà chơi đùa.

Không rảnh để nghĩ ngợi nữa, cô chỉ cảm thấy dâʍ ɭσạи quá xấu hổ, gần như muốn xỉu luôn vậy. Cũng không biết là do thẹn đến cùng cực, hay là do không chống đỡ được sau các đợt cao trào liên tục kia.

Ý thức dần mê man, cổ tử ©υиɠ chợt cảm thấy nóng bỏng. Dòng nước đậm đặc phun xiết ra, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể mềm mại cũng run rẩy một hồi. Mạnh Nhiên thật sự không chịu nổi nữa, nằm liệt trong lòng ngực người đàn ông. Bạch dịch liên tục trào ra từ hạ thể, xối ướt cả một rừng lông mao kề sát mông nhỏ.

Y bắn vào trong, nhất định là cố ý...

Mạnh Nhiên đoán không sai, việc này đúng là nằm trong kế hoạch của Cố Tử Hi. Vuốt ve bụng nhỏ hơi phồng lên của thiếu nữ, trong mắt y xẹt qua một tia dịu dàng. Chỉ cần nơi này có hài tử của y, cô có không muốn thì cũng phải gả.

Nhưng hiển nhiên là một lần không thể đủ, thậm chí suốt đêm cũng quá ít. Dù thế nào đi nữa, nhất định phải nắm chặt thời gian, thêm vài lần nữa. Không đợi thiếu nữ thoát khỏi dư vị cao trào. Cố Tử Hi ưỡn hông, đẩy dươиɠ ѵậŧ đã cứng lên vào nơi ấm áp kia một lần nữa.

Mạnh Nhiên mê man cả đêm.

Tiểu huyệt bị nhét đến mức tràn đầy, chỉ cần động nhẹ là có thể nghe thấy tiếng nước lắc lư bên trong. Dâʍ ŧᏂủy̠, tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả dươиɠ ѵậŧ thô to quấy loạn nữa. Cô ngồi trên đùi người đàn ông, bị đâm bay lên rồi lại bị kéo vào lòng ngực y, chu mông nhỏ, bị y làm từ dưới lên trên.

Đệm chăn trên giường đã ướt đến nỗi không thể nằm được nữa. Cố Tử Hi bế cô lên, vừa đi vừa thọc vào rút ra. Khi sắp cao trào, y đột ngột ấn cô lên tường, đâm chọc mãnh liệt hơn. Người đàn ông gầm nhẹ, rót đầy bụng nhỏ của cô bằng từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng hay không, Ngọc Lộ Triền phát tác liên tục. Mạnh Nhiên chỉ có thể vừa khóc vừa chủ động đưa vυ' vào miệng người đàn ông. Những dòng sữa không kịp uống hết chảy khắp nơi, trộn lẫn với đám bạch dịch giữa hai chân cô, cũng không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙, hay là sữa tươi.

Âm thanh trong phòng to như thế, đương nhiên là không thể gạt những người khác được. Sáng ngày tiếp theo, Cố Tử Hi ôm thiếu nữ vẫn còn hôn mê ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đã mở cửa sẵn."Không cần."

Y nhàn nhạt nói: "Để người lái xe theo."

Dứt lời, y ôm thiếu nữ đi về phía Thất Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử. Áo khoác đen tuyền che kín thân thể nhỏ nhắn, chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ đẹp như đào lý.

Cố Hổ, Cố Báo tất nhiên là không dám nói nhiều, thấy y lên ngựa bèn vội lệnh cho mọi người đi theo.

Đoàn người lại khởi hành một lần nữa. Mạnh Nhiên tỉnh lại trong lúc xóc nảy, lúc mở to mắt cô đã phát hiện không đúng chỗ nào đó. Toàn thân trên dưới của cô, thế mà không có một manh áo.

Ngươi! Cô chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự phẫn nộ của mình.

Cố Tử Hi mỉm cười hôn lên cái miệng nhỏ của cô: "Trừng nữa là tròng mắt rớt ra luôn đấy."

Cố Tử Hi, khốn nạn!

Cây cối bên đường bay qua như chớp, Mạnh Nhiên sao có thể không biết mình đang ở ngoài đường? Thế mà y lại không cho cô mặc quần áo, cứ ôm cô ra như vậy.

"Không có quần áo, dù nàng muốn chạy cũng không chạy được." Thong thả giải thích, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia ảm đạm nhỏ đến mức không thể phát hiện: "Ngoan đi, Nhiên Nhiên."

"Nếu không, ta sẽ làm ra chuyện quá mức hơn nữa đấy."

Quá mức hơn? Bây giờ ngươi còn chưa đủ quá mức sao?!

Mạnh Nhiên không muốn để ý đến y, dứt khoát nhắm mắt lại. Chợt thấy trước ngực nóng lên, bàn tay to chui vào áo khoác, nắm lấy bầu ngực của cô mà xoa nắn. Người đàn ông thấp giọng thổi khí bên tai cô: "Muốn thử trên ngựa không, hửm? Lần trước không cắm vào, ta vẫn luôn thấy tiếc nuối."

Cái tên... biếи ŧɦái này... Ý nghĩ vừa xẹt qua, Mạnh Nhiên đã cảm giác tiểu âʍ ɦộ bị lấp đầy.

Vì cô không mặc gì bên ngoài, sợ cô bị yên ngựa cọ thương nên Cố Tử Hi để cô ngồi lên đùi. Do đó, dươиɠ ѵậŧ lớn cắm vào hoa huyệt rất dễ dàng.

Tối hôm qua bị làm cả một đêm nên âʍ ɦộ non nớt đến giờ còn chưa khép lại được. Nhục động nhanh chóng bị căng ra, thân mình thiếu nữ ngả về trước, ngay sau đó lại bị người đàn ông kéo về, ngồi trên đùi y, mặc cho y đâm chọc.

Đáng ghét, khốn nạn, cầm thú... Ngay cả đai lưng cũng không cần tháo, vậy nên lúc y lên ngựa thì lưng quần lỏng lẻo? Mạnh Nhiên vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thể phản kháng. Cố Tử Hi phong bế hết đại huyệt toàn thân cô, đừng nói là lớn tiếng kêu cứu, cô còn chả động đậy được.

"Thật muốn nghe tiếng rên phát ra từ cái miệng nhỏ này." Ngón tay thon dài tách đôi môi anh đào ra, chui vào trong miệng cô mà quấy đảo: "Đáng tiếc." Cô nghe thấy Cố Tử Hi khàn khàn nói: "Ta tuyệt đối không để nàng có cơ hội chơi mấy trò chạy trốn kia nữa."

Hu hu... Thật sự không nên trốn mà, vì sao cô lại muốn trộm trốn đi chứ...

Cô khóc không ra nước mắt, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ nơi hạ thể lại càng chảy nhiều hơn. Cố Tử Hi không động thân, cứ dựa vào cử động của tuấn mã mà làm cô. Mạnh Nhiên chỉ có thể lên cao trào liên tục, ánh mắt tan rã, thần trí mê man.

***

Chính ngọ(*), bọn họ đến một thị trấn.

(*) : 12 giờ trưa

Mạnh Nhiên bị ôm từ trên ngựa xuống, vì cả người cô nhũn ra, không đứng nổi. Cố Tử Hi ôm cô, đỡ cô đi về phía trước. Bên dưới áo khoác, cửa huyệt còn đang mở, không ngừng phun nước. Dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống theo bắp đùi, mỗi một bước đi, Mạnh Nhiên cảm thấy nơi đó của mình đang khép mở.

Vất vả lắm mới đi đến bàn, cô cũng hết sức lực. Cố Tử Hi mở ra vài huyệt vị, để cô có thể ăn cơm. Liếc qua đại sảnh, Mạnh Nhiên chợt sáng mắt lên.

Cô thấy một thanh niên hơi quen mặt, đã từng theo sư huynh Tạ Lai đến bái phỏng Vân Mộng Cốc, là bạn tốt sư huynh làm quen được khi lang bạt giang hồ.

*****

Rất rất rất xin lỗi mọi người vì update muộn, nhưng mà tớ cũng phải thông báo là đã đến đợt thi cuối học kỳ rồi, nên tớ sẽ nghỉ 2 tuần để ôn thi và thi nhé :