Vừa dứt lời, cũng không biết là do căng thẳng hay là xấu hổ, hoa huyệt mυ'ŧ chặt lấy ngón tay người đàn ông. Cái này làm cho mặt Cố Tử Hi càng lạnh hơn: "Quả nhiên là rất dâʍ đãиɠ."
Y không thèm để ý đến cái trừng mắt giận dữ của Mạnh Nhiên, ngón tay tiếp tục thâm nhập vào bên trong, mạnh mẽ quấy đảo. Vách trong non mềm gắt gao bao lấy y, như một cái miệng nhỏ tham lam liếʍ mυ'ŧ. Kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền đến từ đầu ngón tay, Cố Tử Hi bật ra một tiếng hừ nhẹ từ sâu trong cổ họng, ánh mắt dán lên người thiếu nữ, như hóa thành thực thể.
Y vốn không muốn làm thế với cô.
Nhưng cô lại nhất định muốn chạy trốn. Chỉ khi hoàn toàn chiếm hữu cô, mới cắt đứt được khả năng cô thoát khỏi y.
Nghĩ vậy, y lại đưa thêm một ngón tay vào. Trong tiếng nước róc rách, đường đi chật hẹp bị nhét đầy. Cho dù lòng cô đang hừng hực lửa giận thì cũng không muốn để mình bị thương, nên sau đợt khô khốc ban đầu, theo sự quấy đảo của ngón tay, cô chậm rãi thả lỏng thân thể, xuân lộ bắt đầu thấm ra.
Dâʍ ɖị©ɧ dễ chịu làm ngón tay dễ ra vào hơn. Bất giác, số ngón tay dài thọc vào rút ra từ hai ngón biến thành ba ngón, thậm chí ngón thứ tư cũng đã chui vào. Mạnh Nhiên khẽ nhếch cái miệng nhỏ, yên lặng rêи ɾỉ. Đau đớn xen với tê dại làm cả người cô khó chịu, chỉ muốn kẹp chân lại cọ một cái, nắm lấy vυ' mà xoa một cái. Nhưng khổ nỗi huyệt vị toàn thân cô đã bị chặn hết, không thể động đậy.
"Sao nào, tiểu huyệt phát ngứa?"
Như nhận ra ánh mắt khát vọng của cô, người đàn ông cười như không cười. Vẻ mặt quen thuộc này đã từng làm Mạnh Nhiên phải chửi thầm bao nhiêu lần, mà loại chửi thầm này, mang theo sự thân mật mà chỉ hai người họ mới có.
Giờ phút này, vẻ mặt của Cố Tử Hi lại thật sự lạnh như băng. Y cười nhẹ, như một ác ma: "Muốn xin ta làm nàng, thì chớp mắt mấy cái."
Không chớp mắt, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể chớp!
Như là đã đoán biết sự quật cường của cô, Cố Tử Hi hừ một tiếng: "Được, vậy chúng ta xem ai chịu được."
Nói xong, y tăng tốc độ. Dâʍ ŧᏂủy̠ "phụt, phụt" văng ra theo đợt thọc vào rút ra, không chỉ thế, y còn dùng một cái tay khác xoa nắn ngọc châu giữ hoa môi. Y nắm lấy đùi ngọc của thiếu nữ, nâng lên, môi mỏng lần mò ở nơi mẫn cảm.
Bị phục kích từ ba phía như thế, Mạnh Nhiên gần như điên mất trong nháy mắt.
Ngực căng đau, sự cơ khát trong hoa tâm lại truyền đến từng đợt một. Cô trừng lớn mắt, nước mắt chảy xuống.
Đáng ghét, chỉ biết bắt nạt cô... Đồ trứng thúi, khốn nạn!
Có lẽ là ảo giác, cô nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ bẫng. Bàn tay to vuốt qua đuôi mắt, nhẹ nhàng lau nước mắt thay cô. Cô không nhịn được mà chớp mắt, thấy người đàn ông cúi người xuống, dịu dàng ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô: "Nàng quật cường như vậy, lại còn ngốc nghếch, sẽ bị hại đấy."
Ta đâu có ngốc... Cô ấm ức nghĩ. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô đúng là dốt thật. Nghĩ ra một cách chạy "hoàn mỹ" như vậy, thế mà lại bị bắt tại trận.
Nếu cô có thể mở miệng nói chuyện, cô nhất định sẽ nói hết tất cả. Khổ nỗi Cố Tử Hi phất tay trái một cái, giải mấy huyệt vị trên người cô, chỉ có huyệt câm là vẫn như cũ.
Được giải huyệt, thiếu nữ bắt đầu giãy giụa. Quần áo trên người cô đã sớm bị lột hết, theo sự giãy giụa, thân thể mềm mại trần như nhộng liên tục cọ sát vào người đàn ông. Cố Tử Hi tháo đai lưng, thả cự vật giữa háng ra, nhân cơ hội ấy trực tiếp cắm vào giữa hai chân cô. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia, cô lập tức ngoan ngoãn dừng giãy giụa.
Y nhẹ giọng cười, nắm lấy hai cánh mông của cô, ấn lên dươиɠ ѵậŧ. Qυყ đầυ lướt qua bắp đùi, càng ngày càng lại gần hoa môi ướt mềm. Cố Tử Hi chợt mạnh tay, gí sát hạ thể của hai người vào nhau.
Côn ŧᏂịŧ tiến vào từng chút một. Hoa kính đã được mở rộng có lỏng ra một chút, nhưng vẫn không dễ cắm vào. Cố Tử Hi cũng không dám cậy mạnh, qua một đợt như vậy, trên trán hai người toàn là mồ hôi.
"Nhiên Nhiên, sao tiểu huyệt của nàng chặt thế?"
Nghe thấy giọng điệu bất đắc dĩ của y, Mạnh Nhiên chỉ muốn trợn trắng mắt. Trách ta được à? Nhưng sự phẫn hận trong lòng cô bây giờ cũng đã vơi đi phân nửa. Lửa giận lúc đầu đã tắt, cuối cùng thì y cũng không nỡ tổn thương cô.
Vất vả lắm mới phá vỡ được tấm chắn, qυყ đầυ đối diện với hoa tâm, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Cố Tử Hi ôm lấy bờ mông tròn trịa, cũng không mạnh mẽ va chạm, mà cứ nhẹ nhàng thọc vào rút ra, đùa nghịch cô.
Trong khi ra vào, côn ŧᏂịŧ chỉ lộ ra một phần nhỏ. Âu yếm mềm nhẹ như vậy, làm thiếu nữ không nhịn được mà nheo mắt lại, môi đỏ khép mở, phát ra tiếng rêи ɾỉ im lặng.
Hai bầu vυ' trước ngực cô sưng cao, bắt đầu thấm ra sữa tươi theo đợt đâm chọc của người đàn ông. Cố Tử Hi quen cửa quen nẻo mà ngậm lấy núʍ ѵú liếʍ mυ'ŧ. Uống được non nửa ngụm sữa, y chợt nghĩ đến gì đó.
Dươиɠ ѵậŧ lớn bắt đầu tăng tốc. Người đàn ông đẩy eo, cơ bắp ở đùi và mông không ngừng cuộn lên theo động tác của y. Côn ŧᏂịŧ bắt đầu rút ra cả cây, rồi lại cắm vào cả cây.
Cùng lúc đó, môi lưỡi của y mυ'ŧ mát núʍ ѵú nho nhỏ theo tiết tấu. Tần suất liếʍ mυ'ŧ kia giống y như tần suất đâm chọc. Tiểu âʍ ɦộ non mềm bên dưới bị cắm, tiểu núʍ ѵú bên trên lại bị mυ'ŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từng đợt, sữa tươi cũng chảy mãnh liệt hơn.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ bắt đầu ửng hồng, lưỡi thơm mềm mại màu hồng phấn vô ý dò ra. Tuy rằng không thể phát ra tiếng, nhưng thấy cảnh này, cũng biết là tiếng kêu của cô sẽ càng lúc càng lớn dưới sự đùa bỡn kịch liệt thế này.
A, a... ưm a, a... Mạnh Nhiên cảm thấy mình sắp phát điên. Cô muốn kêu ra tiếng, muốn xin y, xin y mυ'ŧ ngực cô nhẹ thôi, uống sữa chậm thôi, không cần mạnh mẽ như vậy, đâm như muốn làm hỏng cô.
Lại là một đợt đâm chọc dũng mãnh, làm cô run rẩy lên cao trào. Nhưng dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vẫn cứng như đá, làm sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy?
"Nhiên Nhiên, còn nhớ lần trước nàng đã phun sữa như thế nào không?"
Tiếng thì thầm quanh quẩn trong phòng. Nhận ra chuyện y muốn làm, Mạnh Nhiên chỉ có thể nhìn y bằng ánh mắt cầu xin.
Bàn tay to nắm lấy bầu ngực nặng trĩu, mạnh tay xoa nắn. Sự căng đau đến cực hạn, chợt phun ra như pháo hoa. Thiếu nữ nhìn thấy một tia chất lỏng xẹt qua, mượt mà như vậy, da^ʍ mỹ như vậy, rơi hết lên nơi kết hợp chặt chẽ của hai người.
Hu hu... Cô lặng lẽ thút thít.
Nỗi xấu hổ làm thân thể mềm mại càng mẫn cảm hơn. Cố Tử Hi như tìm được trò chơi thú vị, bàn tay to nhéo nhéo, khi nặng khi nhẹ, vắt từng luồng sữa ra.
Y không ngậm lấy núʍ ѵú mà liếʍ mυ'ŧ nữa, mở môi mỏng ra, để luồng sữa kia lọt vào miệng mình. Như một công tử hoàng thất tiêu sái ưu nhã uống rượu bên hồ, chỉ là thứ y uống vào không phải là rượu ngon, mà là sữa tươi vừa thơm ngọt vừa dâʍ ɭσạи.