Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 54: Thiếu chủ gây khó dễ (11) [H]

"Hay là ta dạy cho nàng nhé?"

Không phải đệ tử Vân Mộng Cốc, tu luyện võ công khác nhau, dạy thế nào?

Cố Tử Hi nghe vậy, cười: "Ta đoán là lúc nàng tập võ không tập trung chút nào, nếu không thì sao lại nói ra lời buồn cười thế này chứ."

Mạnh Nhiên lại bị y cười nhạo, nhưng cô không giận, lại nghiêm túc hơn: "Đúng là ta không hiểu, vậy ngươi nói cho ta được không?"

Cô vừa nói, vừa bắt lấy ống tay áo của Cố Tử Hi mà lắc theo bản năng, vẻ làm nũng cũng bất giác hiện lên trên mặt.

Lòng Cố Tử Hi mềm nhũn, ánh mắt nhìn về phía cô lại càng thêm dịu dàng. Hiếm khi y kiên nhẫn giải thích thế này: "Võ học trên đời, tuy rằng có vô vàn thể loại, nhưng cũng không thoát khỏi đạo lý cơ bản."

Như là hai bộ kiếm pháp hoàn toàn khác nhau, tuy là chiêu thức khác nhau, nhưng cách chọn đâm trên hay đâm dưới, luôn theo quy luật.

Vậy nên khi cao thủ so tà, thường thì chỉ qua một chiêu của đối thủ, người nào có kinh nghiệm phong phú là có thể đoán được chiêu tiếp theo ngay, từ đó nghĩ ra phương pháp đối phó.

"Những chiêu thức đó là từ phức tạp đến đơn giản."

"Vậy theo như lời ngươi, chẳng phải là luyện tập thế nào cũng vô dụng, cuối cùng cũng sẽ bị người ta biết hết?"

"Ta vừa nói, cao thủ mới làm được như thế." Cố Tử Hi cười như không cười.

Ý là, Mạnh Nhiên không phải cao thủ.

Thiếu nữ không nhịn được mà trề môi, nhưng vẫn nghiêm túc nghe y nói tiếp: "Có thể đạt đến cảnh giới như vậy, rất nhiên là cao thủ hạng nhất trong giang hồ. Nhưng võ lâm lớn như vậy, có bao nhiêu cao thủ hạng nhất chứ? Cho nên nàng hoàn toàn không cần lo lắng."

Vì thế, có một cao thủ tuyệt đỉnh như Cố Tử Hi ở đây, chỉ điểm Mạnh Nhiên là chuyện dễ hơn ăn cháo.

Nếu tử vong trong thế giới trong mơ thì sẽ tỉnh mộng hay là sẽ có hậu quả khác? Qua giấc mơ đầu tiên, Mạnh Nhiên đã không muốn nếm thử loại nguy hiểm này nữa. Mà nếu bị thương thì cô cũng có thể cảm thấy đau đớn rõ ràng, nên vẫn phải bảo vệ cái mạng nhỏ khi hành tẩu giang hồ.

Vui vẻ chấp nhận kiến nghị của Cố Tử Hi, cô bắt đầu tìm lại kiếm pháp đã lâu không tập của nguyên chủ. Tuy Cố Tử Hi luôn chê cô ngốc, nhưng cũng vô cùng kiên nhẫn khi chỉ cô tập võ.

Y là cao thủ trẻ tuổi hiếm có, không thiếu kinh nghiệm. Mạnh Nhiên vốn cảm thấy y tự luyến không chịu nổi, nhưng thấy y chỉ cần liếc qua là phát hiện điểm yếu của kiếm pháp, trôi chảy nói ra phương pháp đối phó vô cùng cao minh thì dù cô có khinh bỉ y thế nào đi nữa cũng không thể không thừa nhận, rồng trong loài người quả là nói không ngoa.

Một người như vậy, cao cao tại thượng. Tuy rằng cô là đệ tử dòng chính của Vân Mộng Cốc, nhưng y cũng không cần phải dịu dàng cẩn thận với cô như vậy. Mà lý do để y hoàn toàn bỏ thể diện đi như thế, cũng là do một chữ "thích" thôi.

Kiếm pháp của Mạnh Nhiên ngày càng tốt, đội ngũ cách Vân Mộng Cốc ngày càng gần, sự áy náy trong lòng cô cũng ngày càng tăng.

Cô lừa Cố Tử Hi, lừa y từ khi bắt đầu.

Chuyện đã đến nước này, Mạnh Nhiên cũng không biết làm sao để nói ra. Vì cô, thậm chí y còn chịu kháng chỉ, thậm chí còn chấp nhận khả năng chọc giận Vân Mộng Cốc. Trong lòng y, cô là sư tỷ của Tín Dương quận chúa. Bỏ sư muội mà lấy sư tỷ, nếu nói ra thì cứ như là để y tùy ý lựa chọn đệ tử đích truyền của Vân Mộng Cốc vậy. Với sự kiêu ngạo của y tiên Khanh Vân Tụ, sao có thể nhẫn nhịn?

Nhưng Cố Tử Hi không biết, cô chính là Tín Dương quận chúa, là vị hôn thê của y.

Cô chưa bao giờ hối hận đến mức này. Nếu thẳng thắn ngay từ đầu thì tốt biết bao.

Chuyện này cô không thể giấu mãi, dù thế nào cũng phải đối mặt. Mạnh Nhiên trằn trọc, nghĩ ra một biện pháp không tốt lắm: Cô chạy về Vân Mộng Cốc trước, lấy thân phận Tín Dương quận chúa ra gặp nhau.

Dù sao nếu cô cứ về cùng Cố Tử Hi như vậy, lỡ như Cố Tử Hi khai thân phận giả của cô vào Cốc thì sẽ lòi đuôi tại trận, mà thể diện của y cũng bay vào sọt rác luôn.

Cô biết là khi gặp mặt nhất định Cố Tử Hi sẽ tức giận, cô cũng đã chuẩn bị chịu đựng lửa giận của y. Cho dù thế nào đi nữa, cũng là cô sai.

Còn Ngọc Lộ Triền, gần đây số lần phát tác của nó ngày càng ít. Mạnh Nhiên còn châm cứu cho mình mỗi ngày, cảm giác độc tính dần tiêu tan, cũng đủ để cô chống đỡ, về đến Cốc.

Cô lập tức quyết định. Khi đội ngũ vào khách điếm ở, cô trộm để lại một phong thư, bảo rằng mình muốn về Cốc trước, hy vọng Cố Tử Hi không cần lo lắng.

Dưới sự năn nỉ của Mạnh Nhiên, Cố Tử Hi không ở cùng phòng với cô. Nhân lúc bóng đêm dày đặc, cô ra ngoài, hơi gật đầu với hộ vệ ở cửa: "Ta đi thay quần áo."

Phụ nữ thay quần áo, đương nhiên là hộ vệ không thể đi theo. Không nghe được động tĩnh gì từ phòng Cố Tử Hi, Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở phào. Bây giờ hẳn là y cũng không lo là cô sẽ chạy trốn nữa.

Ngoại trừ hộ vệ, trên hành lang, cầu thang, đều có người được Cố Tử Hi sắp xếp gác đêm. Dọc theo đường đi, Mạnh Nhiên cố gắng ra vẻ thản nhiên, nhưng nhịp tim càng lúc càng nhanh. Lầu 3, lầu 2, lầu 1, đại sảnh... ra đến cửa, cô đi về phía sân sau. Nhưng ngay sau khi bước vào sân sau, bỗng nhiên...

"Nàng đi đâu đấy?"

Giọng nói nhàn nhạt làm cô cứng đờ. Mạnh Nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ, cười phản ứng như thường: "Không đi đâu cả, về phòng thôi."

"Bên kia mới là hướng về phòng."

Bóng đêm đặc sệt, chỉ có ánh trăng tưới xuống tia sáng bạc. Đã sắp đến rằm, nên vòng tròn kia gần như trọn vẹn. Ánh trăng như sương tuyết, đọng lại trên mặt đất, lấp lánh lấp lánh. Vốn là cảnh đẹp thanh tĩnh, giờ đây, lại chỉ làm người ta rét lạnh.

Y giận rồi.

Giận đến mức tận cùng, trên mặt lại lộ ra nụ cười: "Tốt, tốt lắm."

Vốn tưởng rằng cô đã tâm ý tương thông với y, vốn tưởng rằng cô đã là thê tử của y, qua bao nhiêu lần thân mật như vậy, đã không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng y không thể nào nghĩ đến, dù thế nào thì y cũng không muốn hoài nghi cô như vậy...

"Trong lòng nàng, còn nhớ thương cái tên Tạ Lai kia?"

Cho nên mới đào tẩu, mới không chịu ở bên y!

"Không phải, ta..." Mạnh Nhiên cuống quít định giải thích, nhưng Cố Tử Hi đã vọt đến như tia chớp!

Lúc ở trong phòng, y đã sớm nghe thấy giọng nói của cô. Cũng không phải là nghi ngờ cô, chỉ là thấy tối quá sợ cô sợ hãi, nên mới yên lặng theo sau.

Nhưng hiện thực tàn khốc thế nào, làm lửa giận trong lòng Cố Tử Hi càng bốc ngùn ngụt.

Đố kỵ, chua xót, cáu giận... đủ mọi cảm giác mọc lên trong lòng. Y nhẹ nhàng phất tay một cái, không chút do dự điểm huyệt toàn thân của thiếu nữ. Trong nháy mắt, miệng không thể nói thân không thể động, Mạnh Nhiên bị y bế bổng, phi thân lên, vào phòng ở lầu 3 của y.

"Vốn là ta đã định để dành chuyện này cho ngày động phòng."

Cô là người y quý trọng, muốn mang những thứ tốt nhất đến cho cô. Nên Cố Tử Hi lần lượt nhẫn nhịn, cho dù bọn họ đã nhìn hết thân thể nhau, dù cho y đã tinh tế nhấm nháp từng tấc da thịt của cô.

"Hôm nay, ta sẽ không nhịn nữa."

Vừa dứt lời, "roẹt" một tiếng, váy sam trên người thiếu nữ bị kéo ra một chỗ to.

Đừng... Mạnh Nhiên chỉ có thể cầu xin bằng ánh mắt.

Không phải là cô muốn chạy trốn, trong lòng cô cũng không thương nhớ bất kỳ ai. Trước nay cô không đồng ý lời cầu thân của Cố Tử Hi, nhưng cũng không phải là do cô ghét y.

Nghĩ đến đây, Mạnh Nhiên chợt hoảng hốt. Chẳng lẽ cô...

Cố Tử Hi làm như không thấy ánh mắt cầu xin kia, mặt lạnh như băng.

Y nắm lấy đôi chân thon dài của thiếu nữ, không chút do dự bẻ ra hai bên. Qυầи ɭóŧ mỏng manh bảo vệ phòng tuyến cuối cùng cũng bị kéo xuống, tay hắn thăm dò vào trong, trực tiếp đẩy hoa môi ra, đẩy cả ngón tay vào.

A!

Đau đớn làm thần kinh của Mạnh Nhiên lập tức căng chặt. Cô không động đậy được, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ. Y chưa từng thô bạo như vậy, cho dù là trong lúc du͙© vọиɠ sôi trào thì cùng lắm cũng chỉ mạnh mẽ xoa nắn đôi thỏ ngọc của cô, hoặc là đét vài cái vào bờ mông tròn trịa.

Đúng là cô đã sai sao... Trong nháy mắt, trong lòng cô trào lên sự phẫn hận không thể kìm nén. Cô không đúng thật, nhưng y cũng không cho cô bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Nghĩ vậy, cô hung hăng trừng mắt nhìn Cố Tử Hi. Tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mềm yếu, tuyệt đối không!

Có lẽ là thái độ này đã chọc giận y. Thấy cô đau đớn, ngón tay của người đàn ông chợt dừng lại, nhưng thấy vậy, tia sáng lạnh ánh lên trong mắt, ngón tay y gập lại.

Đường đi chật hẹp chưa bao giờ bị vật lạ xâm lấn làm sao có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy? Mị thịt co lại một cách điên cuồng, mạnh mẽ xoắn chặt, muốn xô đẩy ngón tay ra ngoài. Cố Tử Hi chỉ cảm thấy đầu ngón tay của mình bị kẹp đến phát đau, y bỗng cười lạnh hỏi: "Vật nhỏ dâʍ đãиɠ, dươиɠ ѵậŧ còn chưa cắm vào đã không chịu nổi?"