"Không phải là ta cố ý." Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ phía sau: "Nàng có thể coi như nó không tồn tại."
Anh đâm mạnh như vậy, sao tôi có thể làm lơ chứ!
Mạnh Nhiên cũng không dám kêu to, đành phải cố nhích người về phía trước. Nhưng cô vừa động đậy, côn ŧᏂịŧ phía sau đã đuổi theo, qυყ đầυ thậm chí còn cắm vào giữa hai chân cô. Cố Tử Hi cũng không cần ưỡn lưng, chỉ cần phập phồng theo lưng ngựa là có thể cách quần áo mà nhẹ nhàng cọ xát huyệt nhỏ của cô.
Cũng không biết có phải là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không, cố nén một đoạn đường, Mạnh Nhiên nhanh chóng cảm giác ngực của mình bắt đầu sưng đau. Mặt cô hồng hồng, hàm răng cắn lấy đôi môi anh đào, nhẹ nhàng kéo tay áo người đàn ông: "Ta..."
"Chuyện gì?"
"Ta... cái đó... ngươi, cũng không phải là ngươi không hiểu..."
Thấy mặt cô đỏ như sắp rỉ ra máu, người đàn ông không khỏi bật cười. Y điều khiển ngựa vào rừng, vừa cười vừa truyền lệnh: "Tiếp tục đi, một canh giờ sau ta sẽ tự về."
Cuối cùng, Cố thiếu chủ phải mất hai canh giờ sau mới quay lại. Những người khác không rõ lý do, chỉ cho là thiếu chủ đưa Chu cô nương đi dạo. Người duy nhất biết chuyện là Cố Báo... chỉ muốn coi như mình không tồn tại.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đáng thương còn đỏ hơn lúc đi. Cô dựa vào lòng nực người đàn ông, vẻ mặt hơi ủ rũ. Cố Tử Hi nhẹ nhàng vỗ về: "Mệt thì ngủ một lát đi."
Nhưng Ngọc Lộ Triền cũng không để cô nghỉ. Dọc đường đi, tình hình như vậy xuất hiện rất nhiều lần.
Ở nơi mọi người không thể thấy, quần áo trên người Mạnh Nhiên ngày càng ít. Trung y, qυầи иᏂỏ, váy lót, áo trong... Cuối cùng, chỉ còn một lớp áo ngoài. Tuy rằng cô thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng thật ra đã không còn manh áo che thân dưới lớp áo ngoài mỏng manh. Cô bị người đàn ông dùng đùi tách chân ra, để lộ tiểu âʍ ɦộ ướt dầm dề, ngồi trên lưng ngựa mặc y đùa bỡn.
"Ưm, ưʍ..."
Vì bọn họ đi đầu, lại cách xa, nên Cố Tử Hi không kiêng dè gì mà đưa tay thăm dò vào hang động, quấy loạn. Y móc côn ŧᏂịŧ ra, đặt ở trên cái miệng nhỏ hơi mở ra kia.
Miệng thiếu nữ bị nhét khăn, trọng lượng toàn thân dựa cả vào y. Nếu không lấp kín miệng, sợ là cô đã sớm kêu lên. Trước ngực nặng trĩu, căng đau, sữa tươi bắt đầu nhỏ giọt. Cô thật sự không nhịn nổi, bật khóc: "Hức, đau..."
"Ngoan, để ta hút hút cho Nhiên Nhiên."
Cố Tử Hi xoay người cô lại, ôm vào ngực. Y dùng áo khoác che lại, để lộ bầu vυ' tròn trịa ra. Đầu tiên là xoa nắn âu yếm một đợt, thấy núʍ ѵú cứng như đá mới khẽ cắn, ngậm lấy nó mà nuốt sữa tươi.
Không biết y đã liếʍ mυ'ŧ bao nhiêu lần, thậm chí núʍ ѵú trầy cả da. Cố Tử Hi Hi thật cẩn thận mυ'ŧ, cảm giác sữa tươi chảy vào miệng, ngon lành mỹ vị, như cô gái nhỏ trong lòng ngực, làm người ta lưu luyến quên cả lối về.
Túi nước treo bên hông y phình phình, cả ngày không động đến lần nào, chỉ giải khát nhờ chuyện này. Mà mỗi lần Cố Tử Hi uống xong sữa thì cũng dùng miệng mớm cho thiếu nữ. Cái miệng nhỏ của cô sưng đỏ, nước bọt quyện vào sữa tươi, tất nhiên là cũng không cần dùng túi nước.
Đến khi sắc trời dần tối, trước không có thôn sau chẳng có tiệm, mọi người chỉ đành nghỉ tạm trong một ngôi miếu bỏ hoang.
Hai chân Mạnh Nhiên run lẩy bẩy, vừa xuống ngựa là lập tức chui vào góc cuộn tròn. Cố Tử Hi đáng ghét, cô tuyệt đối không đến gần y nữa!
Người đàn ông vẫn ung dung thong thả, cũng không tức giận, vẫy tay về phía cô: "Lại đây."
Không đến! Thiếu nữ quay mặt đi, bắt đầu giả vờ ngủ. Một lát sau, hơi thở ấm áp phả lên tai cô: "Nếu không, ta sẽ hôn nàng đấy."
Lại là chiêu này!
"Hôn thì hôn, làm như ta sợ ngươi ấy!" Cô trừng mắt, đôi mắt mở to sáng lấp lánh. Cô cũng không tin là Cố đại thiếu chủ lại không màng thể diện, làm trò suồng sã trước mặt thủ hạ như vậy!
Vừa nghĩ xong, cô đã thấy Cố Tử Hi cong môi cười.
Bàn tay to nhanh chóng nắm lấy cằm cô, môi mỏng không chút do dự mà ngậm lấy cô.
"Ưʍ..." Mạnh Nhiên cả kinh, trợn mắt há hốc mồm. Lưỡi to thừa cơ lách vào, ngậm lấy cánh môi của cô, dịu dàng mυ'ŧ hơn, đầu lưỡi quấy loạn.
Tên trứng thối này, sao y lại... y thế mà lại!
Liếc nhìn những người khác qua khóe mắt, chỉ thấy Cố Hổ cúi đầu nghiêm túc đếm kiến, Cố Báo thì ngẩng cao đầu, như trên trần nhà có bảo bối gì quý lắm vậy. Còn những người khác, hoặc là làm bộ bận nhóm lửa, hoặc là dứt khoát nhắm mắt lại luôn. Chỉ có một cậu nhóc còn trẻ, kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng, bị tiền bối vỗ cho một phát mới nhanh chóng quay đầu.
Mạnh Nhiên: "..." Không muốn làm người nữa, cuộc sống này khó khăn quá!
Tinh tế mà nhấp nháp sự ngọt ngào, Cố thiếu chủ nhàn nhã nghĩ: "Đóng dấu cô ngốc này trước mặt nhiều người như vậy, đã có da thịt chi thân, đến lúc đó nếu nàng ấy muốn chơi xấu thì trưởng bối ở sư môn cũng sẽ mở miệng khuyên. Như thế, thì có thế nào nàng ấy cũng sẽ không trốn thoát được."
Khi nụ hôn hoàn thành, mặt thiếu nữ đã đỏ như lửa. Y tinh tế vuốt ve khuôn mặt nhỏ non mềm kia, mở miệng trước khi cô kịp giận dỗi: "Còn nói nhiều nữa thì ta không ngại thêm lần nữa đâu."
Mạnh Nhiên: "..." Bản cô nương nhịn!
Cô tự trang bị 120% cẩn thận, sợ cầm thú nào đó lại làm ra chuyện quá mức nào đấy. Ăn lương khô xong, Cố Tử Hi lại sắp xếp người gác đêm, kéo cô lên đùi, nhẹ nhàng vỗ đầu cô: "Ngủ."
"Ta cảnh cáo ngươi, không được động tay động chân."
"Nàng cho rằng ta là ai chứ?" Cố Tử Hi bật cười.
Mạnh Nhiên không nói lời nào, ánh mắt biểu hiện chính xác nội tâm của cô: "Ngươi là đồ háo sắc!" Cô đưa tay nhéo y một cái, làm Cố Tử Hi hạ giọng: "Ta chỉ là hơi mất khống chế một chút lúc đầu thôi."
Cô quá ngon ngọt, luôn làm người ta không nhịn được mà muốn nếm thêm. Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, Cố Tử Hi vẫn để lại một hàng rào cuối cùng.
"Người tập võ nắm rõ kinh mạch khí huyết, chỉ cần người tinh mắt một chút thôi thì sẽ biết ngay là thiếu nữ hay là phụ nhân.
Tuy rằng nàng đã là vị hôn thê của ta, nhưng dù sao cũng chưa bái thiên địa. Yên tâm, ta sẽ không xằng bậy."
Tuy rằng y hận không thể chiếm hữu cô ngay lập tức, nhưng cũng không muốn cô bị người ta khinh thường.
"... Ai là vị hôn thê của ngươi chứ." Thiếu nữ nói thầm.
Một cảm giác nói không nên lời bốc lên trong lòng, cô cật lực loại bỏ nó đi: "Đừng tưởng là chỉ cần nói vài câu dễ nghe thì ta sẽ..."
"Sẽ làm sao cơ?" Tất nhiên là Cố Tử Hi nhận ra rằng thái độ của cô đã mềm đi, tiếp tục cố gắng: "Muốn cưỡi chung một con ngựa với nàng, cũng chỉ là sợ bị người đột kích."
"Nếu gặp lại chuyện như lần trước, chằng phải là sẽ làm ta đau lòng đến chết sao?"
Giọng nói của y trầm thấp ôn hòa, mang theo sự mềm nhẹ chưa từng có trước đây. Mạnh Nhiên là người ăn mềm không ăn cứng, chợt cảm giác như mình đã phụ tấm lòng của Cố Tử Hi.
"Nhưng ta cũng không thể để ngươi che chở mãi được." Cô hơi uể oải: "Chỉ trách võ công của ta quá kém."
Lúc ở Vân Mộng Cốc, tuy là sư phụ cũng thúc giục mấy đồ đệ tập võ, nhưng cũng không ép buộc. Vân Mộng Cốc nổi danh thiên hạ vì thuật y độc có một không hai, vì địa vị này nên mỗi khi đệ tử trong Cốc đi du lịch giang hồ đều được tiếp đón cẩn thận nhờ y thuật cao siêu.
Hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi bị thương, ai muốn đắc tội đại phu chứ?
Mà Mạnh Nhiên lại là đồ đệ nhỏ nhất, được sư huynh sư tỷ chiều, sư phụ cũng dung túng nên việc luyện võ như đánh cá ba ngày lại phơi lưới hai ngày. So với một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thì võ công đúng là quá tệ hại.
Thấy đúng là cô buồn thật, Cố Tử Hi chợt nghĩ đến gì đó: "Hay là ta dạy cho nàng nhé?"