Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 52: Thiếu chủ gây khó dễ (9) [Cao H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân

Sau mấy hồi triền miên, hai người càng gần nhau hơn. Hơi nước mịt mờ, Cố Tử Hi cầm cục xà phòng rửa cho thiếu nữ. Cũng làm khó y, một đại thiếu gia, giờ đây lại mềm nhẹ cẩn thận như vậy. Mạnh Nhiên cảm giác mình càng ngày càng không thể chống đối, đành phải thỏa hiệp. Bỗng, cô cảm giác ngực đau xót...

"Ưm, đau..."

"Phát độc rồi?"

"Ừm..." Cô gật đầu, rũ mi, ngượng ngùng nhìn y.

"Nâng vυ' lên." Lấy khăn lụa ung dung lau bọt trên tay, Cố Tử Hi bỗng đổi thái độ.

Mạnh Nhiên cứng họng. Cô còn đang chần chừ thì cảm giác trước ngực ngày càng đau, còn đau hơn lần trước. Cô không nhịn được, đành phải ngoan ngoãn nâng ngực lên.

Tay nhỏ mảnh khảnh nâng hai quả cầu lên. Nơi đó của cô vốn không to lắm, nhưng từ khi trúng độc, bắt đầu sinh sữa, chỉ cần phát độc là hai quả đồi sẽ to ra một vòng, tay nhỏ không cầm nổi.

"Nói, "xin thiếu chủ ăn vυ' của Nhiên Nhiên"."

Mặt thiếu nữ đỏ lên, tất nhiên là không chịu nói. Nhưng Cố Tử Hi ra vẻ "nàng không nói thì ta sẽ không ăn" làm cô hận đến ngứa cả răng, đành phải hít một hơi thật sâu: "Xin, xin thiếu chủ... ăn vυ' của Nhiên Nhiên."

"Ngoan quá." Người đàn ông thong thả khen cô một tiếng, duỗi tay khảy núʍ ѵú đã cứng lên. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập đến, làm thiếu nữ "ưm" ra tiếng.

"Vυ' của Nhiên Nhiên thế này là bị sao vậy?"

Mạnh Nhiên cũng đã không còn là cô bé không hiểu sự đời, sao có thể không biết y muốn gì? Hai má cô nóng như có lửa đốt, giọng nói run run: "Vυ' của Nhiên Nhiên... ngứa quá, muốn thiếu chủ... đến giải ngứa cho Nhiên Nhiên."

Cô vừa nói, một đợt ngứa ngáy dâng lên ở chân tâm. Cô không nhịn được mà cọ xát hai chân, tuy rằng nửa người dưới ẩn trong nước, nhưng cũng làm mặt nước gợn sóng.

Cố Tử Hi cười nhẹ: "Nơi ngứa, sợ rằng không chỉ là núʍ ѵú nhỏ của nàng đâu."

"Thiếu chủ..." Tiếng khẩn cầu mang theo âm nức nở vang lên: "Sữa tươi, sữa tươi sắp chảy ra rồi... Thiếu chủ, uống sữa của Nhiên Nhiên đi..."

"Cô bé dâʍ đãиɠ, còn là xử nữ mà đã sinh sữa. Về sau nếu có thằng nào làm lớn bụng của nàng, đôi vυ' này sao có thể chứa được nữa đây, hửm?"

Bàn tay to nắm lấy bầu ngực, dù bận vẫn ung dung, nhưng động tác nắn bóp của Cố Tử Hi dần mang theo vẻ làm nhục. Y miễn cưỡng áp xuống cảm giác hận không thể bóp hỏng đôi vυ' dâʍ đãиɠ này, ngậm lấy núʍ ѵú mà liếʍ mυ'ŧ. Sữa tươi ồ ạt tuôn ra, tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ cũng càng ngày càng mềm mại mỹ miều:

"A, a ha... Thiếu chủ... Cố Tử Hi... Sữa, sữa sắp hết rồi..."

Dần dà, Mạnh Nhiên đã không đứng thẳng nổi. Thân thể của cô ngâm trong nước tắm, chỉ còn lại đôi thỏ ngọc bị người đàn ông nắm trong tay. Hai quả cầu như nổi trên mặt nước, để mặc cho môi lưỡi liếʍ láp. Từng giọt sữa trắng chảy xuống dưới, trôi nổi trên mặt nước.

Uống hết một bầu vυ', Cố Tử Hi vớt cô lên. Lúc này, quần áo của y cũng đã ướt. Y đơn giản là kéo xuống hết, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ tinh xảo. Cố Tử Hi ấn cô lên tường, nắm lấy eo cô ý bảo cô dẩu mông lên: "Chu mông lên nào, ngoan... Nhiên Nhiên có thích bị thiếu chủ chơi không?"

"Ưʍ..." Thiếu nữ rên nhẹ, hai tay chống vách tường. Cô cảm giác kẽ mông chợt nóng, côn ŧᏂịŧ thô to cắm vào giữa hai chân.

Sự tiếp xúc không hề có cách trở, làm cây gậy kia đυ.ng thẳng vào cửa huyệt. Cố Tử Hi cũng không nhân cơ hội mà đâm vào, y nắm lấy bờ mông tròn trịa, bắt đầu thọc vào rút ra giữa hai chân thiếu nữ.

Thân gậy thô ráp không ngừng ma sát, xô đẩy làm hoa môi uể oải cả đi. Dần dà, cửa huyệt mở ra một chút, nước xuân thấm vào, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống. Khi người đàn ông rút côn ŧᏂịŧ ra, bên trên đầy nước, dính nhớp vô cùng, đều là hoa dịch từ tiểu huyệt.

Y không khỏi tăng tốc độ, làm dâʍ ɖị©ɧ văng tung tóe. Bàn tay to nắm lấy bầu vυ', mạnh mẽ xoa nắn. Bầu vυ' bị bỏ quên vốn đã chứa đầy sữa, giờ đây bị nhéo như vậy, chỉ thấy từng luồng sữa trắng phun ra như chớp, nhanh chóng làm ướt cả mảng tường.

"A ha..."

Thấy cảnh da^ʍ mỹ như vậy, Mạnh Nhiên xấu hổ và giận dữ muốn chết. Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô, y ngậm lấy vành tai cô mà liếʍ láp: "Cả bên trên lẫn bên dưới đều chảy nước, đúng là búp bê làm bằng nước mà."

"Không, không được nói bậy... A, a... Ưm a..."

Mạnh Nhiên nhanh chóng bị đâm đến mức không nói nên lời. Tuy rằng Cố Tử Hi cũng không đâm vào trong, nhưng đùa bỡn như vậy cũng đã làm người ta sướиɠ muốn lên trời. Cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ tiểu âʍ ɦộ còn chưa bị xâm phạm, giữa bọn họ có khác gì với việc giao hợp thật sự đâu?

Cái miệng nhỏ, vυ', da^ʍ hạch của Mạnh Nhiên, không có chỗ nào mà chưa bị người đàn ông xoa nắn. Da thịt dán vào nhau, cô có thể cảm giác được ngọn lửa mạnh mẽ của y. Dươиɠ ѵậŧ lớn tàn sát bừa bãi ở chung quanh cửa huyệt, tinh hoàn nặng trĩu va chạm vào mông cô, thậm chí còn làm dâʍ ŧᏂủy̠ văng hết cả lên.

Đến khi Cố Tử Hi rên nhẹ một tiếng rồi bắn vào giữa hai chân cô, dường như tầng ngăn cách cuối cùng cũng đã bị đánh vỡ. Mạnh Nhiên bất chấp tất cả, mặc cho y bế cô lên giường, tiếp tục triền miên. Đêm ấy, cô rêи ɾỉ cả đêm, bị hôn môi, vuốt ve cả đêm.

Đến ngày tiếp theo, Cố Tử Hi thoải mái dễ chịu, Mạnh Nhiên lại uể oải tinh thần. Đám thủ hạ của y đều biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tất nhiên là giả vờ như không biết. Cố Hổ bước lên bẩm báo: "Thiếu chủ, nếu tăng tốc độ thì chỉ cần mười ngày nữa là đến Vân Mộng Cốc."

Cố Tử Hi liếc sang thiếu nữ đang ủ rũ cụp đuôi: "Không cần, chậm rãi đi là được."

Lúc trước phi nhanh, một là do bị đuổi gϊếŧ, hai là Cố Tử Hi nghĩ nếu không thể từ chối thì không bằng giải quyết sớm việc liên hôn luôn. Bây giờ tin mà y đưa về thành Lang Gia đã được trả lời, quân tiếp viện đã âm thầm chờ ở gần đây, tất nhiên là không sợ bị đuổi gϊếŧ. Hơn nữa, cái cô ngốc tâm không cam tình không nguyện này... khi đến Vân Mộng Cốc, sợ là cô sẽ lập tức lấy cớ trốn đi.

"Vâng, thiếu chủ." Cho dù y quyết định thế nào, Cố Hổ cũng sẽ không phản đối. Sau khi tuân lệnh, Cố Hổ do dự một chút, hạ giọng: "Có cần... chuẩn bị xe ngựa không ạ?"

Mạnh Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu: "Không cần, ta sẽ cưỡi ngựa."

"Thiếu chủ?"

"Cứ theo lời nàng nói mà làm."

Lời vừa dứt, y nhìn thấy Mạnh Nhiên hớn hở hẳn lên, có vẻ vô cùng vui vẻ. Cố Tử Hi không khỏi nhếch khóe môi: "Mới biết cưỡi ngựa mà đã làm nàng đắc ý như vậy?"

"Hừ, đó là do ngươi không hiểu thôi."

Mạnh Nhiên trừng y một cái. Cô nhủ thầm: "Cái thứ như xe ngựa này quá nguy hiểm, ai biết tên khốn Cố Tử Hi tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này có định làm chuyện xấu gì không." Cưỡi ngựa vẫn tốt hơn, cô cứ cách xa y ra một chút, xem y có thể làm được gì?

Vui vẻ trong lòng, bước đi của cô cũng nhẹ nhàng hơn. Nào ngờ, vui quá lại nhanh chóng hóa buồn...

Bị người đàn ông xách cổ áo nhấc lên lưng ngựa, Mạnh Nhiên chỉ có thể liều mạng giãy giụa: "Ngươi lại gạt ta! Đã bảo là để ta cưỡi ngựa cơ mà..."

"Ta đồng ý để nàng cưỡi ngựa, nhưng chưa nói là để nàng cưỡi một mình." Người đàn ông ung dung đặt nàng lên trước mình: "Ngồi yên, không được lộn xộn."

Võ công của y tuyệt đỉnh, muốn giữ chặt Mạnh Nhiên là chuyện dễ hơn ăn cháo. Nhẹ nhàng đét một cái lên mông cô, làm cô lặp tức bất động.

"Ừm." Cố Tử Hi vừa lòng gật đầu: "Xuất phát."

Vốn là y cũng không mang ý xấu gì, nhưng ngựa đi chậm vẫn sẽ xóc nảy. Không lâu sau, cô đã cảm giác thấy đồ vật cứng cứng kia đâm vào kẽ mông mình, chọc chọc theo lưng ngựa phập phồng. Mạnh Nhiên suýt thì cắn nát cả răng cửa:

"Cố Tử Hi! Ngươi, cái đồ lưu manh này!