Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Cố Tử Hi! Ngươi nói là chỉ giải độc cho ta!"
Cố Tử Hi chợt cứng lại, bàn tay dừng ở trước hoa huyệt nhắm chặt.
Bộ ngực của thiếu nữ phập phồng kịch liệt, còn vương vệt nước, da^ʍ mỹ động lòng người. Cô làm người ta muốn thương yêu như vậy, chỉ là cặp mắt kia lộ ra sự phẫn nộ khi bị lừa gạt. Y hơi hé miệng, thở dài: "Thôi, dù sao nàng có muốn chạy cũng không thoát."
"Ngươi!"
Y không mạnh mẽ xâm phạm cô, bàn tay to nắm lấy hai cánh mông trơn bóng. Y nâng mông cô lên, ấn vào giữa háng mình, nhẹ nhàng di chuyển.
"A, a... Ưʍ... ưm a..."
Mạnh Nhiên lập tức xì hơi. Nếu y nhất định phải mạnh bạo thì cô sẽ liều mạng, nhưng bây giờ... cô không còn tí sức lực nào.
Trong khi va chạm, hoa huyệt cũng có phản ứng. Núʍ ѵú còn đang rỉ sữa, tiểu huyệt non mềm giữa hai chân chân cũng bắt đầu phun nước. Quần áo người đàn ông cũng bị ướt, phác họa ra hình dáng của cây côn ŧᏂịŧ thô to kia. Cố Tử Hi đột ngột thở dốc, bắt đầu va chạm vào da^ʍ hạch...
"A!"
Thiếu nữ lập tức run rẩy cuộn người lại, cặp đồi cao ngất cũng liên tục rung động. Tuy Cố Tử Hi chưa có kinh nghiệm nhưng cũng biết là mình đã tìm được cái chỗ giữa hai chân của phụ nữ kia.
Ánh mắt của y tối đi, tiếp tục va chạm da^ʍ hạch. Môi mỏng ngậm lấy núʍ ѵú mà liếʍ mυ'ŧ, uống từng ngụm sữa tươi. Trong khi di chuyển, dù chưa cắm vào, nhưng chỉ trong nửa khắc đã làm cho thiếu nữ cao trào.
Trong khách sạn lớn nhất thành Dương Tĩnh - Hoa Nguyệt Lâu, Cố Hổ và Cố Báo dẫn theo huynh đệ, lẳng lặng chờ đợi dưới đại sảnh.
Hơn một canh giờ sau, hộ vệ canh giữ trước cửa cuối cùng cũng thấy bóng dáng thúc ngựa đến của thiếu chủ. Hắn vội lên đón, dẫn ngựa thay thiếu chủ. Hắn đang định mở miệng thì thấy thiếu chủ xoay người xuống ngựa, đưa tay ra: "Đến đây, nắm lấy ta."
"Hừ." Thiếu nữ trên lưng ngựa không để ý đến y, tự nhảy xuống.
Thiếu chủ cũng không giận, nắm lấy tay cô: "Đêm nay ngủ ở đây, mai về Lang Gia."
"Thiếu chủ."
"Thiếu chủ."
Mọi người nghe tiếng, vội chạy ra đón.Thứ đầu tiên Cố Hổ và Cố Báo thấy là đôi tay nắm lấy nhau của hai người. Trong mắt Cố Hổ xẹt qua một tia kinh ngạc song cũng chưa nói gì, Cố Báo thì trực tiếp xem như không thấy.
Nhưng sao Mạnh Nhiên có thể không phát hiện tầm mắt mờ mịt của những người khác? Cô quẫn bách, dùng sức định ném tay Cố Tử Hi ra. Khổ nỗi y nắm quá chặt, cho dù cố thế nào cũng không vùng ra được. Khi đang định âm thầm vận nội lực, cô nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của người đàn ông. Trong sự đắc ý còn mang theo một tia thỏa mãn, thật là... quá đáng ghét!?
Nghe Cố Tử Hi nói vậy, cô cũng không rảnh để giận dỗi: "Ngươi thật sự không đến Vân Mộng Cốc nữa? Chuyện ám sát cũng không tra?"
Thế thì sao cô có thể thừa dịp về Cốc mà chạy trốn được?
"Không đến Vân Mộng Cốc thì ta vẫn tra được."
"Nhưng mà..." Mạnh Nhiên thật sự không tìm được một cái cớ hợp lý, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Hay là ngươi không định cầu hôn với sư phụ ta? Ta, ra không bằng lòng tằng tịu mà không mai mối với ngươi đâu."
"Hửm?" Cố Tử Hi nắm lấy tay cô đi vào khách sạn, nghe vậy chợt dừng chân: "Nàng đồng ý gả cho ta?"
Mạnh Nhiên hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhưng lời cũng đã ra khỏi miệng, đành phải căng da đầu chống đỡ: "Đây không phải trọng điểm. Dù sao... ta cũng phải bẩm báo với sư phụ."
"Có lý." Y chậm rì rì nói: "Xưa nay ta vẫn ngưỡng mộ y tiên, nay có cơ hội được gặp Khanh tiền bối một lần cũng là may mắn."
"Huống chi..." Ánh mắt của y lướt qua khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên của thiếu nữ: "Về sau cũng chính là người một nhà."
Ai là người một nhà với mi chứ... Chửi thầm trong lòng, Mạnh Nhiên quyết định giả câm.
cố tử hi
Cô không phải là đối thủ của Cố Tử Hi. Lúc trước bị y bắt nạt như vậy trong rừng cây, đến giờ giữa hai chân vẫn ướt đẫm. Để y khỏi nói ra mấy lời ghê tởm, Mạnh Nhiên "mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim", lúc ăn cơm cũng không nói một lời.
Vội vàng ăn cho xong, cô đứng lên: "Ta hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước."
"Ừm." Cố Tử Hi buông tách trà, không có ý ngăn cản. Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở phào, đang định bước đi thì nghe thấy giọng y vang lên sau lưng: "Nàng ở cùng phòng với ta."
Cô lập tức cứng lại, hạ giọng: "Không được."
"Yên tâm, không phải là tằng tịu với nhau mà không có mai mối." Tên đáng ghét ấy cười như không cười: "Thời gian phát tác của Ngọc Lộ Triền không dự đoán được, một ngày ít nhất phải ba lần. Nếu đêm nay nàng phát độc giữa đêm, có ta ở bên thì tất nhiên là sẽ tiện hơn."
Nghe cũng có lý, Mạnh Nhiên không phản bác được gì. Nghĩ nghĩ, cô nói: "Ngươi có thể ở phòng cạnh phòng ta." Với võ công của Cố Tử Hi, khi cô phát độc thì chỉ cần lên tiếng, y còn sợ đuổi đến không kịp chắc?
"... Đúng thế." Cố Tử Hi ra vẻ trầm ngâm, ngay sau đó nhướng mày: "Nhưng ta muốn ở cùng một phòng với nàng."
"Nếu nàng không muốn..." Y bỗng nắm chặt lấy tay thiếu nữ, kéo cô về ghế: "Vậy ta sẽ hôn nàng ngay tại đây."
Vô liêm sỉ! Biếи ŧɦái!!
Cô không biết là Cố Tử Hi đã quyết định cưới cô về thành Lang Gia nên âm mưu gì cũng dùng hết. Vị thiếu chủ của thành Lang Gia này vốn nổi tiếng mưu kế chất chồng, ngay cả triều đình còn bị y tính kế đến mức chỉ có thể dùng cách liên hôn để kìm hãm thì sao Mạnh Nhiên có thể chống đỡ?
Thở phì phì mà về phòng, cô muốn trốn ngay bây giờ, nhưng cũng biết là sẽ không thành công được. Huống chi cô còn trúng Ngọc Lộ Triền, đã bị Cố Tử Hi bắt nạt rồi, chẳng lẽ còn muốn tìm người đàn ông khác?
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, thiếu nữ chậm rãi ngủ gục trên bàn. Trong lúc mê man, cô cảm giác như có người ôm cô lên, đặt cô lên giường, duỗi tay cởi đai lưng của cô.
Mạnh Nhiên vẫn cảnh giác, lập tức duỗi tay chặn lại. Bàn tay to nhẹ nhàng dè tay cô xuống, cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ: "Là ta đây."
Hóa ra là Cố Tử Hi à... Cô lập tức buông lỏng tay. Không đúng, Cố Tử Hi cũng không thể cởi đai lưng của cô!
Cô mở to mắt định giãy giụa, lại bị người đàn ông thuận thế ôm lấy: "Không phải là nàng đang khó chịu sao? Ta bế nàng đi tắm rửa."
Ở trong rừng, khi cô bị bắt nạt đến cao trào, hạ thể đã ướt nhẹp. Cố Tử Hi ưỡn du͙© vọиɠ thô to còn định làm tiếp, Mạnh Nhiên đành phải thút tha thút thít: "Ta, người ta khó chịu..."
Thấy cô như muốn khóc, Cố Tử Hi mới từ bỏ. Nào biết là bây giờ y lại lấy cớ nà bắt nạt cô tiếp?
Váy sam lần lượt rớt xuống. Khi đó ở trong rừng không nhìn rõ được, bây giờ dưới ánh đèn, người đàn ông thấy đôi thỏ con của cô phủ kín vết đỏ, núʍ ѵú thậm chí còn cưng cứng, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.
Y ấn cô xuống giường mà hôn, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ vật che đậy trên người cô. Ngắm mỹ nhân dưới đèn, càng ngắm càng thấy đẹp. Cố Tử Hi thật sự không nhịn nổi, ngậm lấy một hạt đậu đỏ mà mυ'ŧ: "Nhiên Nhiên, người đàn ông nào thấy nàng sợ là đều muốn tằng tịu với nàng."
Lời khen khác người này làm thiếu nữ xấu hổ vô cùng. Trên người chợt nhẹ bẫng, cô lại bị bế bổng lên. Đến sau bình phong, thay tắm đã sớm được rót đầy nước ấm. Cố Tử Hi cũng không cởϊ qυầи áo mà đặt cô vào thùng, để cô đứng thẳng, thích thú vuốt ve thân thể trần như nhộng của cô.