Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Y bào là sẽ chịu trách nhiệm với cô, nhưng rõ ràng là y đã được triều đình ban hôn. Vừa muốn cưới quận chúa, lại còn muốn cả sư tỷ của quận chúa. Tuy rằng hai người này là một, nhưng Cố Tử Hi không biết.
Gã tồi này!
Mạnh Nhiên không biết lấy sức từ đâu, thoát ra khỏi vòng tay như gông cùm, lăn từ trên ngựa xuống.
"Nhiên Nhiên!"
Người đàn ông nhanh chóng đỡ lấy cô. Hai người cùng rơi xuống đất, lăn lông lốc trong rừng. Đây là một sườn núi, Cố Tử Hi bảo vệ cô thật chặt trong tay. Cuối cùng, đến khi dừng lại, cô "trùng hợp" bị y đè dưới thân, đôi thỏ ngọc bị ép đến đau xót, không khỏi chảy nước mắt.
"Buông ta ra! Ta tuyệt đối không làm thϊếp cho người!"
"Ai bảo là ta muốn nạp nàng làm thϊếp?" Người đàn ông nén giận.
"Ngươi muốn cưới, cưới sư muội của ta, chẳng lẽ còn định để quận chúa làm thϊếp sao?"
Thấy Cố Tử Hi không nói lời nào, cô liên tục cười lạnh. Quả nhiên là tên tồi muốn trái ôm phải ấp.
Nếu mà y không nói cái gì mà chịu trách nhiệm thì còn được, dù sao Mạnh Nhiên cũng không phải là phụ nữ cổ đại thật, nhìn mặt y đẹp như vậy, cũng có thể để y giúp mình giải độc. Nào ngờ y thế mà lại có lòng tham không đáy như vậy, gã tồi, may là mình đã đào hôn!
Đang giận dữ trừng nhau, chỉ thấy người đàn ông thở dài: "... Nàng ngốc quá đi mất."
"Cố Tử Hi!"
Quả nhiên là một cô nàng ngốc, nhưng thấy cô để ý việc y có cưới người khác hay không như vậy, làm y thỏa mãn vui sướиɠ trong lòng. Ý cười hiện lên trong cặp đồng tử đen nhánh, Cố Tử Hi kéo cô vào trong lòng:
"Ta không cưới nàng ta, chỉ cưới nàng."
"Ta nói "xong chuyện ở đây", ý là chỉ việc muốn điều tra rõ chuyện ám sát. Nhưng nếu nàng không thích, vậy chúng ta không đến Vân Mộng Cốc nữa, trực tiếp về thành Lang Gia vậy."
Vừa nói, y vừa cởi bỏ vạt áo cô. Tấm vải chỉ có thể miễn cưỡng che khuất bộ ngực giờ đây nhẹ nhàng bay xuống. Dưới ánh trăng, chỉ thấy làn da trắng trẻo mịn màng, hai viên đậu đỏ mê người cứng cáp nhô cao, từ xa là đã có thể ngửi được một mùi hương thanh mát.
"Ngươi, ngươi ngươi..." Mạnh Nhiên lắp bắp. Dưới sự kinh ngạc, thậm chí cô còn không nhận ra rằng bộ ngực của mình đã hoàn toàn trần trụi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ...
Đây là đang tỏ tình sao?! Không phải, cầu hôn á?!
Sao có thể, sao Cố Tử Hi lại ngang nhiên kháng chỉ được? Trước khi rời Cốc, cô đã từng ngồi phân tích với sư huynh. Bây giờ thành Lang Gia cũng sẽ không trở mặt với triều đình, không thể trông cậy vào việc Cố Tử Hi từ hôn.
Một khi y từ hôn thì triều đình sẽ có cớ để bắt chẹt. Với thủ đoạn của Cố Tử Hi, đương nhiên là sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này, cho dù y có ghét Tín Dương quận chúa đi nữa.
Vậy nên Mạnh Nhiên không muốn cố tình làm Cố Tử Hi ghét cô, mà trực tiếp cuốn tay nải bỏ trốn. Nhưng bây giờ, thế mà cô lại nghe được Cố Tử Hi nói là không đón dâu nữa.
"Nếu triều đình trách tội thì ngươi tính thế nào?" Cô bật ra một câu theo bản năng.
Đây là đang lo lắng cho y sao? Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn: "Đừng lo, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi."
Y sẽ không kháng chỉ, nhưng nếu đối tượng ban hôn đột tử thì hôn sự này đương nhiên cũng sẽ thất bại. Trong ánh mắt dịu dàng, ẩn dấu sự ngoan độc không ai có thể thấy được. Thôi thì chỉ đành tiễn Tín Dương quận chúa xuống suối vàng vậy.
"Ai lo lắng cho ngươi chứ?" Vừa nghĩ xong, y đã nghe thấy thiếu nữ dưới thân thở phì phì nói.
Cố Tử Hi không khỏi bật cười, nhẹ nhàng gõ một cái lên trán cô: "Nàng viết hết suy nghĩ lên mặt rồi, ta cũng đâu có ngốc như nàng?"
"Cố Tử Hi, ngươi lại cười nhạo ta. Có tin là ta..."
Lời còn chưa dứt, cô bỗng "A" lên một tiếng. Người đàn ông vuốt ve vùng đồi núi mềm mại kia, dù "bận" nhưng vẫn ung dung:
"Thì nàng làm sao nào? Bây giờ, nàng cho là nàng có thể làm gì ta?"
Như sơn dương rơi vào vuốt sói, Mạnh Nhiên thật sự không thể làm gì y. Cô để lộ bầu vυ', trong mắt ầng ậng nước, trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ và giận dữ, vài phần sợ hãi. Hầu kết người đàn ông lăn lộn, chợt cúi đầu...
"Đừng nhúc nhích, ta giải độc cho nàng."
"Ưʍ... a, a ha... A..."
Môi mỏng ngậm lấy một bên đồi, dùng đầu lưỡi cuốn hạt đậu đỏ vào miệng. Trong khi liếʍ mυ'ŧ, sữa tươi chuyển động nhanh hơn. Vốn chỉ là chảy ra từng giọt, giờ đây, theo đợt liếʍ hút có tiết tấu của người đàn ông, thậm chí Mạnh Nhiên còn cảm nhận được kinh mạch nảy lên mãnh liệt.
"Chụt, chụt, chụt..." Y vừa hút liếʍ, vừa phát ra tiếng vang da^ʍ mỹ không thể che dấu. Một bên ngực khác cũng không bị lãng quên, bị bàn tay to mạnh mẽ bao trọn. Theo từng đợt ve vuốt, xoa bóp của bàn tay, sữa tươi ồ ạt chảy ra, tích ở trên vùng đồi tròn trịa kia.
"Đừng liếʍ, ưʍ... A ha, đừng..."
Dường như mọi sức lực đều bị trôi theo dòng sữa. Trong lúc quấn lấy nhau, Mạnh Nhiên cảm nhận được vật cứng nóng bỏng đâm vào đùi mình. Cô lập tức cứng người, chỉ có thể cố gắng ép người xuống đất. Nhưng rồi vật cứng kia cũng lập tức đuổi theo, nhắm thẳng vào cửa mình của cô.
Cố Tử Hi ngẩng đầu, khóe mắt như đỏ lên: "Nhiên Nhiên..."
Y muốn cô ngay bên giờ, muốn kéo quần áo cô ra, muốn xé rách qυầи ɭóŧ của cô, không chỉ xoa ngực, uống sữa mà còn muốn hung hăng cắm côn ŧᏂịŧ vào tiểu âʍ ɦộ của cô, muốn đè cô xuống đất mà làm, hoàn toàn chiếm hữu cô.
Du͙© vọиɠ mãnh liệt làm Cố Tử Hi suýt nữa thì không nhịn được. Y thở hổn hển, thấy thiếu nữ run rẩy bèn hít một hơi thật sâu: "Đừng sợ."
Dù có ra sao đi nữa, y cũng không muốn làm cô bị thương.
Y lại hôn tới một lần nữa, ngậm lấy hạt đậu đỏ mà đùa giỡn. Lúc này, bầu ngực đã bị đùa bỡn đến mức sưng cả lên, mật nước thơm ngọt rỉ ra, mang theo hương sữa nhàn nhạt. Dương cụ chống ở giữa hai chân thiếu nữ bắt đầu chuyển động, không nhanh không chậm, cách váy mà va chạm cửa mình từng chút một.
"Ưʍ..."
Mạnh Nhiên làm sao chịu nổi, lập tức mềm mại thở dốc. Đồ vật kia quá nóng, mặc dù cả hai người họ đều chưa cởϊ qυầи áo, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được độ nóng gần như làm mình bỏng kia.
Bầu ngực lộ ra trong không khí, vì từng bị liếʍ hút nên còn vương đầy vệt nước. Cô không khỏi rùng mình một cái, nhẹ giọng nói: "Lạnh..."
Ngay sau đó, cô bị quần áo bao lại. Cố Tử Hi cởϊ qυầи áo, ôm nửa thân trên của cô vào lòng. Da thịt của hai người dán sát vào nhau, không có một kẽ hở.
"Khi về thành Lang Gia thì chúng ta sẽ thành thân."
"Ai thèm thành thân với ngươi chứ..." Cô lẩm bẩm.
Lời vừa dứt, bàn tay to nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu. Dưới ánh trăng, cặp đồng tử sâu như vực thẳm nhìn cô chăm chú: "Trong lòng nàng, thật sự có cái tên Tạ Lai kia?"
Chuyện này liên quan gì đến sư huynh hả?
Suy nghĩ một lát, Mạnh Nhiên nhớ đến câu nói trước khi ả che mặt kia bỏ đi: "À ờm..."
Cô và sư huynh tất nhiên là trong sạch, nhưng Tín Dương quận chúa thực ra chính là cô. Cô lừa Cố Tử Hi, bây giờ làm sao nói sự thật ra đây? Không thể dây dưa với y nữa... Thiếu nữ quay mặt đi, không giải thích.
Cố Tử Hi lập tức đen mặt. Ghen ghét và lạnh lẽo đua nhau trào lên, y chỉ có thể mạnh mẽ ép xuống.
"Ta mặc kệ là hồi trước nàng thương nhớ ai." Y gằn từng chữ một, trong giọng nói không thể che dấu sự mạnh mẽ kiên quyết: "Nhưng nàng chỉ có thể gả cho ta."
Y ngậm lấy đôi môi anh đào của thiếu nữ, lưỡi to nhanh chóng chen vào. Bàn tay trượt xuống, vừa tiếp tục xoa nắn bầu vυ', vừa xốc váy cô lên. Nhận ra việc y muốn làm, Mạnh Nhiên lập tức giãy dụa mãnh liệt.
Nhưng chút sức lực của cô không bị người đàn ông để vào mắt. Bàn tay xoa nắn bầu ngực bắt đầu mạnh lên, lưỡi của y quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, hôn cô đến mức phải ưm ra tiếng. Quần áo bị cởi ra, y sờ lên da thịt non mềm.
Độ trơn trượt đến mức gần như không thể tưởng tượng nổi kia làm khí huyết Cố Tử Hi dâng trào. Nếu y muốn nàng ngay bây giờ, vậy thì nàng sẽ chỉ có thể gả cho y.
*****
Thiếu chủ : Thôi thì đành tiễn Tín Dương quận chúa xuống suối vàng vậy.
Mạnh・Tín Dương quận chúa thật・Nhiên : Meo meo?