Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 49: Thiếu chủ gây khó dễ (6) [H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Lời còn chưa dứt, ả ta đã ném thiếu nữ về phía Cố Tử Hi. Cố Tử Hi phi thân lên ôm lấy cô, định đuổi theo thì ả kia đã chạy xa.

Cố Tử Hi tung ra một chưởng, làm ả ta lảo đảo một chút. Ả hơi dừng chân rồi lại tiếp tục phóng đi, chỉ còn giọng nói âm độc truyền đến từ xa: "À, quên nói cho ngươi."

"Bí dược kia, người Trung Nguyên các ngươi gọi là Ngọc Lộ Triền."

Ngọc Lộ Triền... Thân thể Cố Tử Hi chợt cứng đờ. Y bỏ mặc cả việc đuổi theo ả kia, không tự chủ được mà cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng ngực.

Cô vẫn hôn mê như cũ, sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn cười nhẹ. Thế mà lại là Ngọc Lộ Triền... Thành Lang Gia truyền thừa nhiều năm làm chủ Giang Đông, Cố Tử Hi được học rất rộng. Y biết về rất nhiều loại độc, bao gồm Ngọc Lộ Triền.

Độc này có nguồn gốc từ Nam Cương, đúng là sẽ không làm chết người, hơn nữa, chỉ có tác dụng với phụ nữ.

Một khi trúng độc, hai vυ' sẽ sưng đau, xử nữ cũng có thể ra sữa. Nếu không ép sữa tươi ra kịp thời, sữa sẽ chảy ngược về tâm mạch, thất khiếu(*) đổ máu mà chết.

(*) : Thất khiếu gồm 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, 2 mắt và miệng.

Nham hiểm nhất là, chỉ có một cách để ép sữa tươi ra. Đó là lấy dương khí của đàn ông, cộng thêm độ ấm của khoang miệng, liếʍ mυ'ŧ sữa tươi ra từng chút một. Mà sữa này, một khi đã rời khỏi thân thể thì lại không độc tí nào, ngược lại, còn rất bổ.

Đây là bí dược mà người Nam Cương dùng để trừng phạt phụ nữ thất trinh. Trong một ngày, độc sẽ phát tác ít nhất ba lần. Nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng cũng không tan.

Một khi trúng độc, những người phụ nữ bị trừng phạt ấy sẽ bị ném vào trong một đám đàn ông. Để được sống, họ chỉ có thể vẫy đuôi lấy lòng, mặc người chà đạp. Đến lúc độc tan, thì những người phụ nữ ấy cũng đã bị giày vò đến mức không còn ra hình người.

Nghĩ đến chuyện ả che mặt dám dùng hạ loại độc như thế cho Mạnh Nhiên, Cố Tử Hi giận điên, trường kiếm bên hông run run.

Lỡ mà y không xuất hiện, nếu mà ả kia kéo cô đi...

"Cố Báo." Y gằn từng chữ một: "Cho người đuổi theo, nhất định phỉa bắt được ả tiện nhân kia!"

"Vâng, thiếu chủ."

Dừng một chút, Cố Báo cẩn thận ngẩng đầu: "Vậy còn Chu cô nương...."

Ánh mắt lạnh băng lướt qua, hắn lập tức ngậm miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Nhưng dù sao cũng là tâm phúc lâu năm của thiếu chủ, Cố Báo cố lấy chút dũng khí còn sót lại:

"Thiếu chủ, xin thứ cho thuộc hạ lắm miệng. Ngọc Lộ Triền là loại độc không có thuốc giải, chỉ có thể đợi độc tính tự tiêu tan. Chu cô nương đã trúng độc, nếu thiếu chủ không muốn... không muốn mượn tay người khác..."

Mồ hôi lạnh ngày càng nhiều, dưới ánh mắt mang sát khí vô hình, cả giọng nói của Cố Báo cũng bắt đầu run run: "... Vậy thì không bằng mang Chu cô nương về thành Lang Gia. Chu cô nương huệ chất lan tâm, hôn ước trên người thiếu chủ là do triều đình ban nên không thể từ chối, Chu cô nương sẽ hiểu cho thiếu chủ thôi."

Những lời này của hắn tuy khá mịt mờ, nhưng sao Cố Tử Hi lại không hiểu ý được? Y chợt cảm thấy loạn cào cào. Tất nhiên là y không thể đưa cô cho người đàn ông khác, cũng không thể trơ mắt nhìn cô chết. Huống chi, trong lòng y...

Nghĩ đến đây, y híp mắt lại: "Chuyện đêm nay, nếu bị truyền ra một chữ, hủy hoại danh dự của nàng..."

"Thuộc hạ trăm triệu lần không dám."

"Được rồi, đêm nay chạy suốt đêm, đến trấn phía trước đi."

***

Thân thể không ngừng xóc nảy trên lưng ngựa. Cảm giác ngực căng đau từng đợt như bị bỏng, Mạnh Nhiên chậm rãi mở mắt.

Cô nửa dựa vào lòng ngực của người đàn ông, vòng eo bị cánh tay y ôm gắt gao. Có lẽ là do sức y quá mạnh, cũng có lẽ là do tuấn mã chạy quá nhanh, Mạnh Nhiên đột nhiên thờ ra một hơi dài. Nhưng dường như cô lại đυ.ng chạm vào đâu đó, cảm giác căng đau lại càng mãnh liệt hơn, làm cô không nhịn được mà phát ra tiếng:

"A..."

Đau quá... Cảm giác nặng nề và no căng kỳ dị khó có thể mở miệng, cô ép tiếng rêи ɾỉ xuống:

"Cố Tử Hi. ta... ta bị sao thế..."

Khi đó, lúc ở trong hang động, một cơn gió vụt qua mặt, thân thể Mạnh Nhiên đã ngã xuống. Trước khi mất ý thức, cô biết rằng mình đã trúng độc, cũng vội vàng ngừng thở. Nhưng khổ nỗi là võ công của người đột kích lại gấp mấy lần cô, nên vẫn trúng chiêu.

Không sao, cho dù là độc gì, thì cô cũng tự tin là có thể trì hoãn ít nhất là mười ngày. Có thời gian, thì sẽ có hy vọng sống.

Nhưng cô không ngờ rằng, thứ mình trúng không phải độc, mà là Ngọc Lộ Triền. Thuốc này không thể giải, trong bí tịch dạy đệ tử ở Vân Mộng Cốc nó cũng không được xếp vào hàng độc. Nó không hại đến tính mạng, không có thuốc giải, lại vô cùng âm độc.

Nhìn vẻ khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, Mạnh Nhiên chỉ muốn cười khổ.

Không được quấn lấy Tạ Lai... Chẳng lẽ ả người Nam Cương kia là nợ phong lưu mà sư huynh chọc bên ngoài?

Chuyến rời Cốc này của cô, có thể nói là xui xẻo đến cùng cực. Đầu tiên là rơi vào trong tay đối tượng đào hôn, sư môn mơ hồ bị vu hãm, bây giờ lại thành một con cá gặp họa trong chậu, không thể không...

"Nàng... đừng sợ." Giọng nói của Cố Tử Hi không hiểu sao lại hơi nghèn nghẹn: "Ngọc Lộ Triền tuy là âm độc, nhưng cũng không phải là không có cách giải."

Cách này rất đơn giản, tìm một người đàn ông là được.

Cô giật nhẹ khóe miệng, cười gượng: "Ngươi nói rất đúng."

Tất nhiên là có tức giận và xấu hổ, nhưng quan trọng nhất là phải giữ được tính mạng. Nhanh chóng suy nghĩ, Mạnh Nhiên đã quyết định, chuẩn bị mở miệng thì Cố Tử Hi đột nhiên "khụ" một tiếng:

"Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."

"Ai?" Cô hơi ngây ra.

Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm gì cơ?

"Đây không phải là lỗi của ngươi." Cho là Cố Tử Hi tự trách vì không bảo vệ được mình, thiếu nữ vội nói: "Không phải là ngươi đã nói còn ba bốn dặm nữa là đến một thành nhỏ sao? Chắc là trong thành sẽ có Tần lâu Sở quán, ờm, ngươi cứ để ta ở đó... ta tìm một tiểu quan..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng cô càng ngày càng nhỏ vì xấu hổ. Nhưng cô không phát hiện ra, sắc mặt của Cố Tử Hi lại ngày càng đen.

"... Nàng muốn tìm tiểu quan?"

"Nàng muốn đi tìm một người đàn ông khác?"

"Nếu không thì sao?" Mạnh Nhiên chớp chớp mắt. Cô cũng không muốn thế, nhưng gặp chuyện này thì phải chịu thôi.

Lời vừa dứt, người đàn ông chợt ghìm cương lại.

Dạ Ngọc Sư Tử hí một tiếng dài, đột nhiên đổi hướng, chạy về phía rừng rậm, chỉ để lại giọng nói lạnh lẽo của Cố Tử Hi: "Các ngươi cứ vào thành trước, ta sẽ đến sau."

Ngựa phi như bay, xẹt qua từng ngọn cây trong rừng. Mạnh Nhiên biến sắc, chỉ thấy một bàn tay vươn đến đôi thỏ ngọc đang sưng đau của cô, kéo phắt vạt áo ra.

"Ta nói, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."

Giờ này phút này, cô cũng đã hiểu ý của những lời lúc nãy.

"Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm!" Cô phản bác theo bản năng. Cơn đau xót đến tê dại theo ngay sau đó, hóa ra là cái tay kia thế mà lại nhéo đầṳ ѵú của cô! "A..." Cô lập tức rêи ɾỉ thành tiếng.

Độc tính của Ngọc Lộ Triền đã phát tác. Vạt áo mỏng manh bị kéo lên cao, mặc dù không bị xoa nắn, nhưng hạt đậu đỏ cũng đã sưng tướng. Theo cú véo kia, sữa tươi thấm ra. Thân thể của Mạnh Nhiên giống như bị rút hết sức lực, mềm mại ngã vào trong lòng ngực của người đàn ông.

Đúng là xử nữ ra sữa...

Cố Tử Hi không thể tả nổi cảm giác trong lòng. Vừa tức giận, vừa thương tiếc, còn cả sự hưng phấn khó có thể kiềm chế được. Y éo du͙© vọиɠ xuống, hầu kết lăn lộn: "Đừng dở chứng nữa. Sau khi xong chuyện ở đây, ta sẽ mang nàng về thành Lang Gia."

Trong giọng nói khàn khàn kia, mang theo sự dịu dàng dỗ dành mà ngay cả y cũng không phát hiện. Y nhẹ nhàng hơn, hai tay thăm dò về phía trước, nắm lấy đôi thỏ ngọc mà xoa nắn. Tuấn mã thoát khỏi sự kiềm chế, dần dần thả chậm tốc độ, tản bộ trong rừng.

"A, a ha..." Thiếu nữ không nhịn được mà rêи ɾỉ.

Ngọc Lộ Triền quá mạnh, cảm giác sưng đau càng ngày càng tăng. Cô muốn giãy giụa, rồi lại cầm lòng không đậu mà ưỡn người, đưa đôi thỏ ngọc vào tay người đàn ông. Sữa tươi thấm ra từng giọt, nhanh chóng làm ướt cả vạt áo. Nghe Cố Tử Hi nói vậy, cô bỗng nhắm mắt lại:

"Chuyện gì? Chuyện ngươi muốn làm, không phải là đón dâu sao?"