Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Ở bên ngoài, cô cũng chữa thương cho người khác như vậy?"
Tùy tiện kém vạt áo của đàn ông ra, còn... nhìn chằm chằm vào nơi đó. Cố Tử Hi cảm giác cả người mình đều không được tự nhiên, trong lòng lại hơi bất mãn.
Mạnh Nhiên cũng không phản ứng lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn xung quanh miệng vết thương. Cô ấn một cái, người đàn ông không nhịn được mà rên lên một tiếng.
"Đau lắm à?"
Anh chàng này, chịu đau kém vậy à...
"... Không phải." Người đàn ông lạnh lùng phun ra hai chữ.
Nghe vậy, nhưng cô cũng nhẹ nhàng hơn. Đầu ngón tay từ ấn biến thành vuốt ve, cảm nhận hành khí trong kinh mạch xung quanh vết thương. Độc tố di chuyển khá nhanh, thế mà đã đến gần trái tim.
Không thể đợi nữa. Cô lấy ngân châm ra, liếc Cố Tử Hi một cách kỳ quái: "Căng thẳng lắm à? Sao người cứ căng chặt thế này?"
Mí mắt của Cố Tử Hi nhảy lên, định nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời. Anh dứt khoát ngậm miệng không nói, mặt như sương lạnh. Mạnh Nhiên ngơ ngác, chửi thầm một câu, quái dị.
Cô bắt đầu hành động, động tác như gió. Ngân châm đâm vào các huyệt vị quanh miệng vết thương, lại lấy đầu ngón tay cảm nhận kinh mạch lần nữa, chợt nhăn mi.
Hơi lạ... Cô nghiêng mặt, dán lỗ tai lên ngực người đàn ông. Thình thịch, thình thịch... Tim y chợt đập nhanh hơn. Cặp mày của Mạnh Nhiên dần nhíu chặt, rồi lại giãn ra. Cô đổi mấy chỗ nghe, càng nghe, vẻ mặt của cô càng khó coi.
Nhưng cô không biết, sắc mặt của Cố Tử Hi bây giờ cũng không khác cô mấy.
Cảm giác được khuôn mặt nhỏ non mềm kia áp sát vào mình, Cố Tử Hi chỉ biết, cả người mình cứng đờ. Sao cô lại... lại dán lên như vậy?
Không chỉ dán lên bộ ngực trần trụi của y, khi cô đổi chỗ, hơi thở thơm tho phất qua, đôi môi mềm mại gần trong gang tấc, còn không cẩn thận cọ qua đầṳ ѵú của y.
Lúc đó, Cố Tử Hi suýt nữa thì không nhịn được mà rên ra tiếng. Đợt tê dại qua đi, lửa giận phừng lên. Người phụ nữ ngu ngốc này! Cách chữa thương như thế này, dựa gần như vậy, có phải là cô đã từng làm với những người đàn ông đến nhờ cô chữa thương rồi không?
Y buồn bực trong lòng, chợt thấy da thịt trở nên ướŧ áŧ.
"Cô!"
"Im miệng, đừng nói chuyện." Mạnh Nhiên không chút khách khí mà ngắt lời anh.
Đây cuối cùng là loại độc gì? Phương pháp khử độc bằng ngân châm cũng chỉ đẩy được phần lớn độc ra ngoài, vẫn còn một tia độc tính mạnh mẽ lao vào trái tim. Mạnh Nhiên không rảnh để nghĩ nhiều, lấy đầu ngón tay đè huyệt vị lại. Đôi môi anh đào mở ra, ngậm lấy vết thương.
Khi liếʍ mυ'ŧ cho máu độc trào ra, cô cũng khởi động bài tủ của Vân Mộng Cốc, bế khí cho mình. Từng luồng độc trào ra, cô phun ra một miệng đầy máu độc, lại cúi đầu xuống lần nữa, lấy môi lưỡi khử độc cho Cố Tử Hi.
Lúc này, cô không nhận ra là hành động này ám muội đến chừng nào. Nó chỉ xuất phát từ bản năng của người hành y, còn muốn báo ơn cứu mạng của Cố Tử Hi nữa. Sau khi phun ra mấy phun máu độc, đến ngụm thứ bảy, dòng máu vốn hơi bị nhiễm xanh mới biến về màu đỏ tươi. Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu thì thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
"Làm, làm sao thế?" Mạnh Nhiên lắp bắp.
Khóe môi của cô còn dính một vệt máu. Hai người cư trú trong sơn động, dưới ánh lửa, khuôn mặt nhỏ kia trắng như tuyết, gò má lại ánh lên một tầng vàng nhạt vui vẻ.
Cố Tử Hi ôm mặt cô, ngón tay dài dò ra, nhẹ nhàng lau vệt máu kia đi. Trong im lặng, dường như có độ ấm khôn kể đang bò lên, không hiểu sao mặt thiếu nữ lại đỏ bừng. Cô hất tay người đàn ông ra: "... Không được sờ loạn."
Cô cuống quýt đứng dậy, xoay vài vòng tại chỗ: "Ta đi nhặt một ít củi về."
Bên hông chơt căng thẳng, cô ngã ngồi vào trong lòng ngực người đàn ông. Cố Tử Hi ngồi khoanh chân, ánh mắt u ám khó hiểu. Y nhàn nhạt nói: "Để ta."
"Ngươi đang bị thương..."
"Không phải là ngươi đã khử độc cho ta rồi sao?" Đuôi lông mày của y nhướng lên, sự u ám rút đi, trở về bộ dáng cười như không cười kia.
Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở phào theo bản năng: "Ngươi đi nhanh về nhanh. Ta..." Cô dừng một chút: "Ta ở đây chờ ngươi."
***
Cố Tử Hi ra khỏi hang động, đứng tại chỗ một chốc, ép ngọn lửa đang bùng cháy xuống. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của thiếu nữ, y không khỏi thấp giọng cười. Nhìn dáng vẻ này của cô, hẳn là chỉ mới dùng phương pháp trị liệu như thế với y.
Phỏng đoán này làm tâm tình Cố Tử Hi rất tốt. Y nhẹ nhàng bước về phía trước, vừa sưu tầm cành cây khô, vừa xem xung quanh có người không. Y cũng không lo về chuyện lạc đoàn, Cố Hổ và Cố Báo chắc là sẽ nhanh chóng tìm đến thôi. Còn bây giờ, trong rừng ướt lạnh, y không thể để người phụ nữ ngu ngốc kia bị cảm lạnh.
Nghĩ như vậy, y nhanh chóng nhặt được một bó củi đầy. Chợt nghe tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, ánh mắt Cố Tử Hi ngưng lại. Một lát sau, y lại thả lỏng: "Không tệ, đến rất nhanh."
"Thiếu chủ!" Giọng nói vui mừng của Cố Báo truyền đến, vài hộ vệ đi theo hắn.
Nhóm người lập tức hội hợp. Theo như lời Cố Báo, Cố Hổ đang dẫn một đội nữa đi tìm người. Cố Tử Hi cũng không để ý, dẫn mọi người về. Khi nhìn thấy hang động từ xa, anh chợt dừng lại, rồi phi lên nhanh như chớp.
Có người!
Hơi thở của người lạ, ở ngay trong hang. Không ổn, chẳng lẽ là người phụ nữ ngu ngốc kia... Y phóng vào hang, chưởng phong bay theo như gió bão:
"Dừng tay!"
Chỉ thấy thiếu nữ hôn mê bị một ả che mặt chộp trong tay. Ả ta nhét một viên thuốc vào miệng cô, nghe tiếng, ả quay đầu lại, chuông bạc bên hông kêu leng keng.
"Hở? Ta đang nghĩ xem nên tìm đàn ông ở chỗ nào, không ngờ là có một tên ngay đây."
Bàn tay ả dần nắm chặt, siết lấy yết hầu Mạnh Nhiên: "Nếu không muốn cô ta chết, thì đứng yên cho ta!"
"Các hạ là người phương nào? Nếu hướng về phía Cố mỗ, xin hãy thả nàng ra."
"Ngươi? Ngươi là ai?" Ả ta cười nhạo một tiếng: "Tình lang của tiện nhân này?"
Cố Tử Hi nghe vậy, nhíu mày. Chẳng lẽ đây là kẻ thù của cô ngốc kia? Nhưng cô đã nói là mình vừa mới ra khỏi Cốc, sao có thể chọc đến một kẻ thù lợi hại như vậy? Với võ công của Cố Tử Hi, tất nhiên là có thể cảm giác thấy nội lực của ả che mặt rất thâm hậu, cũng vô cùng cổ quái.
Y áp xuống sự nôn nóng trong lòng: "Cô nương muốn thế nào?"
"Chả thế nào cả." Ả chậm rì rì nói.
"Ngươi đã đến chậm. Vừa rồi tiện nhân này đã ăn Nam Cương bí dược của ta, không đến nửa chén trà nhỏ sẽ phát độc."
Thấy ánh mắt sắc như dao của Cố Tử Hi, ả cười khanh khách: "Yên tâm, độc này sẽ không đe dọa đến tính mạng của cô ta, mà là..." Nói đến đây, như nghĩ đến chuyện vui gì đó, ả cười tươi rói, vẻ âm ngoan lại càng hiện rõ trên mặt.
"Đến khi cô ta tỉnh, ngươi nói cho nó..."
"Không được quấn lấy Tạ Lai nữa, nếu không, ta sẽ làm cô ta sống không bằng chết!"