Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 58: Thiếu chủ gây khó dễ (15) Cao H

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Tuấn mã phi như bay, rẽ trái quẹo phải trong rừng.

Đường mòn vốn hẹp, nhưng Cố Tử Hi có nội lực bảo vệ. Theo tiếng vó ngựa "lộc cộc", nhánh cây rơi rụng từng đoạn, rồi lại bay vèo lên không trung khi gặp bóng dáng chạy gấp kia.

Nhanh như chớp, làm Mạnh Nhiên như muốn hôn mê.

Động tác chạy băng băng của ngựa làm côn ŧᏂịŧ không hề phí chút sức lực nào mà cũng có thể cắm thật sâu vào tiểu huyệt của cô. Người đàn ông còn nắm lấy eo cô, liên tục lôi kéo.

Vòng eo mạnh mẽ nhanh chóng đưa đẩy, mông nhỏ của cô bị ấn vào háng y. Dịch thể của hai người hòa làm một, tiếng vang khi thân thể va chạm, lại thêm bàn tay to lớn liên tục hạ xuống. Trong tiếng vó ngựa, chỉ nghe thấy "bạch, bạch, bạch" không ngừng... lộ ra động tác dâʍ ɭσạи khó có thể miêu tả.

Vì thế, mông nhỏ của thiếu nữ nhanh chóng sưng đỏ. Trên da thịt trắng tuyết trải đầy dấu tay, quanh kẽ mông thỉnh thoảng còn bị tinh hoàn đυ.ng phải, lại càng đỏ hơn.

Mông cô đau rát, ngực cũng vừa sưng vừa ngứa. Bất giác, sữa tươi đã thấm ra, chảy dọc xuống bờm ngựa. Cố Tử Hi nhận ra điều không đúng bèn nâng cô lên. Chỉ thấy bầu ngực của cô căng to, sưng đỏ, liên tục phun sữa.

Than thầm một tiếng, cuối cùng thì y cũng luyến tiếc nếu tiếp tục chà đạp cô. Kéo thân thể nhỏ bé vào lòng, vuốt ve thân mình mềm mại trần như nhộng của cô, môi mỏng ngậm lấy núʍ ѵú mà liếʍ mυ'ŧ, côn ŧᏂịŧ giữa háng cũng bắt đầu thả chậm tốc độ.

Sau đợt đùa giỡn này, khi hai người tụ tập với đội ngũ thì trời cũng đã tối.

Cả người Mạnh Nhiên toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, mê man trong lòng ngực người đàn ông. Một bàn tay to của y lót dưới mông cô để bờ mông sưng đỏ kia không bị cọ xát. Đến khi vào khách điếm, Cố Tử Hi mới nhìn kỹ cô.

Hai hạt đậu nhỏ nhắn bị chà sát đến mức trầy cả da, ngoại trừ cánh mông, phần đùi trong cũng đỏ hết lên.

Y không khỏi hối hận. Bên trên lửa giận, là sự thương tiếc dành cho cô. Vậy nên sáng sớm ngày tiếp theo, chiếc xe ngựa kia phát huy tác dụng của nó.

Mạnh Nhiên dẩu mông nhỏ nằm trên đệm mềm thật dày, trên mông đắp một lớp thuốc mỡ sáng lấp lánh. Cô Tử Hi tụ tập nội lực vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp ở các huyệt vị. Từng luồng chân khí ấm áp ùa vào trong thân thể của cô, làm cô thoải mái đến mức suýt nữa thì ngủ mất.

"Còn đau không?"

Thiếu nữ ghé vào đệm mềm, nghe vậy giật giật như không muốn để ý đến y.

Cố Tử Hi cười ra tiếng, ôm cô từ phía sau: "Về sau không đét mông nữa, được không? Nhưng nếu nàng không nghe lời, ta chỉ có thể dùng sức mạnh với tiểu âʍ ɦộ non nớt này thôi."

Chắc là nghĩ đến hình ảnh đáng sợ kia, thiếu nữ không khỏi run lên, đổi lấy tiếng cười trầm thấp từ l*иg ngực đằng sau.

Xe ngựa đi rất chậm. Nói là lên đường, nhưng thật ra lại giống du ngoạn hơn. Mạnh Nhiên dần thả lỏng thần kinh, dựa vào ngực Cố Tử Hi. Thỉnh thoảng y lại hôn cái miệng nhỏ một tí, xoa núʍ ѵú nhỏ một tí. Có lẽ là đã trần trụi quá lâu, thế mà cô lại bất giác quen với nó.

"Thiếu chủ, sắp đến chính ngọ rồi, có nên dừng lại nghỉ ngơi không?" Giọng nói của Cố Báo truyền vào từ bên ngoài xe ngựa.

Cố Tử Hi "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên cười: "Nhiên Nhiên có đói bụng không? Để ta chuẩn bị điểm tâm cho nàng."

Y vỗ vỗ tay. Một lát sau, một hộp đồ ăn làm từ gỗ tử đàn(*) tinh xảo được đưa vào. Mở nắp hộp ra, bên trong là sáu miếng bánh Tuyết Mị Nương(**) được bày biện chỉnh tề. Trắng tinh, thơm nức mũi.

Cố Tử Hi cầm một miếng lên, đưa lên môi Mạnh Nhiên: "Ăn đi."

Tuy rằng y gần như cầm tù cô, nhưng riêng phần đồ ăn thì lại không bạc đãi cô tí nào. Mạnh Nhiên không do dự mở miệng cắn một miếng nhỏ, nhai nhai vài cái, chợt cảm thấy hơi nghi nghi.

"Ngon không?"

Nói thật, ăn không ngon lắm. Tuy rằng vỏ bánh không tệ nhưng hơi nhạt, bên trong cũng không có nhân, ăn vào thì mềm xốp vô cùng.

"Không ngon à?"

Cố Tử Hi trông như hơi kinh ngạc, lấy miếng bánh Tuyết Mị Nương đã bị Mạnh Nhiên cắn một ngụm kia, bỏ vào miệng một cách tao nhã. Không hiểu sao, Mạnh Nhiên cảm thấy từng hành động của y đều để lộ một loại cảm giác kỳ dị.

Điểm tâm màu trắng tuyết, đường cong mượt mà đọng giữa môi y, cứ như thứ y ngậm lấy... là bầu ngực của cô vậy.

Mạnh Nhiên chợt đỏ mặt. Ngay sau đó, y thong thả nói: "Sao ta lại cảm thấy rất ngon nhỉ, chỉ kém sữa của Nhiên Nhiên một chút."

Cô không cầm lòng được mà trừng lớn mắt. Chỉ thấy y cười như ác ma: "Dù sao, nó cũng được làm bằng sữa tươi của Nhiên Nhiên mà."

Ngươi, ngươi... Ngươi!

Trong lúc ngủ mê tối qua, đúng là Mạnh Nhiên cảm giác ngực của mình bị đè ép, nhưng cô tưởng là Cố Tử Hi lại muốn nên không để ý. Sau khi tỉnh lại, cả đêm mà không phát độc, hóa ra là đã bị y vắt sạch!

"Yên tâm, ta tự tay vắt sữa."

"Cũng là ta tự tay làm bánh."

Người y nghiêng về phía trước, ngậm lấy miếng bánh kia, áp sát vào Mạnh Nhiên. Thiếu nữ không thể không mở miệng nhỏ để y mớm vào. Trong lúc môi lưỡi quấn quít, y đè cô xuống. Bên trên ăn điểm tâm, nhưng tiểu âʍ ɦộ non nớt đã bị lấp đầy lần nữa.

Xung quanh xe ngựa, mọi người tản ra nấu cơm. Đến khi ăn trưa xong, Cố Báo cẩn thận đến gần xe ngựa: "Thiếu chủ, khi nào khởi hành ạ?"

Lát sau, một giọng nói hơi khàn vang lên: "Bây giờ."

"Vâng, thiếu chủ."

Cố Báo không dám nói thêm chữ nào, vội vàng rời đi. Hắn là người tập võ, tai thính mắt tinh. Vừa rồi lúc lại gần, sao có thể không nghe thấy tiếng nước rất nhỏ kia? Như là có thứ gì ướt mềm bị quấy loạn, như tiếng vang khi thân thể quấn quít, khi thọc vào rút ra vậy.

Lần này đi Vân Mộng Cốc, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Là một thủ hạ trung thành và tận tâm, Cố Báo lo sầu.

Ý của thiếu chủ bây giờ đã rõ như ban ngày. Không nói đến ý riêng của Chu cô nương, cũng không biết Vân Mộng Cốc có chịu hay không. Hắn lo lắng sốt ruột, thúc ngựa đi lên trước, ngăn giữa thùng xe và mọi người. Nhưng hắn không biết, trong xe bây giờ tràn ngập hương xuân, da^ʍ mỹ đến cùng cực.

Hạ thể của thiếu nữ bị nâng cao, lộ ra hoa huyệt ướt đẫm đang bị lưỡi to tàn sát, càn quấy. Đầu lưỡi cắm vào hoa kính, ngậm lấy da^ʍ hạch nhỏ nhắn đã cứng như đá mà liếʍ mυ'ŧ. Từng tấc da thịt xung quanh cửa huyệt đều bị lưỡi đảo qua, bờ mông vểnh lên vương đầy nước, cũng không biết là dâʍ ŧᏂủy̠ hay là nước bọt do người đàn ông để lại.

Sáu miếng bánh Tuyết Mị Nương đã bị Cố Tử Hi đút hết cho cô, từng miếng một. Ăn xong miếng cuối cùng, y bỗng nói: "Nếm sữa của mình rồi, Mạnh Nhiên có muốn nếm thử vị dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng không?"

Dứt lời, y rút dươиɠ ѵậŧ lớn đã phát tiết ra, không để ý đến tiểu âʍ ɦộ non nớt còn dang phun đυ.c dịch mà ấn cô xuống đệm, ngậm lấy miệng huyệt.

Mạnh Nhiên làm sao có thể chịu nổi? Cô khóc kêu không ra tiếng, ý thức không ngừng trôi nổi trong đợt cao trào liên tiếp. Không biết đã qua bao lâu, hạ thể đã ướt lại càng ướt hơn, tiểu âʍ ɦộ trống rỗng rồi lại đầy tràn, lại trống rỗng. Cuối cùng, cô ngất đi trên đệm mềm.

Đột nhiên, cô nghe thấy tạp âm truyền từ bên ngoài vào. Một giọng nói quen thuộc đến gần, ngay sau đó là đao kiếm ra khỏi vỏ, va chạm vào nhau.

"Cố Tử Hi, dám bắt tiểu sư muội của ta!"

Sư huynh... Là sư huynh!

(*) : Gỗ tử đàn là một trong những loại gỗ hiếm, đắt vì tử đàn phải có tuổi thọ lên đến 800 năm thì mới có thể lấy gỗ.

(**) : Bánh Tuyết Mị Nương là loại bánh giống như mochi, có thể có thêm một lớp vỏ nướng bên ngoài.