Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Không đi, ưm!..."
Thân thể chợt nhẹ bẫng, Mạnh Nhiên bị bế bổng lên.
Chu Tử Tiện đỡ dưới người cô, môi mỏng vẫn ngậm lấy cái miệng nhỏ non mềm mà liếʍ mυ'ŧ, cứ vừa hôn môi cô vừa đi về phía trước như vậy. Mạnh Nhiên chỉ có thể phát ra mấy âm tiết "ưm ưm a a", nhìn anh mở cửa xe ngồi xuống.
"Ưm, có... có người..."
Thấy tài xế còn đang ngồi trên ghế lái, Mạnh Nhiên càng nóng nảy hơn.
Cô choáng váng đầu óc, không hiểu sao Chu Tử Tiện lại đột ngột hôn tới. Tuy rằng trời đã tối rồi, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh là sếp của tập đoàn trăm tỷ, cũng đâu phải là chưa từng gặp phụ nữ bao giờ, có cần phải gấp gáp như vậy không?
Tiếc thay, mọi âm thanh cô cố phát ra đều bị chặn lại, giữa cuộc triền miên của răng môi, cô bị người đàn ông ấn lên trên lưng ghế. Tay nhỏ chống đẩy bị anh túm chặt, giơ lêи đỉиɦ đầu. Thân hình rắn chắc ép xuống, chóp mũi thiếu nữ ngay lập tức tràn ngập hơi thở lửa nóng và mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt kia.
"Lái xe, đi sườn núi."
Tài xế rất biết ý, vừa nổ máy vừa ấn xuống một cái nút, tấm màn chắn màu xám bèn chậm rãi hạ xuống.
Vách tường bốn phía ngăn cách mọi ánh mắt và âm thanh, trong xe như chỉ còn lại hai người họ.
Mạnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra theo bản năng. Bên hông bỗng nóng lên, bàn tay to trượt vào theo làn váy cô.
"Chu Tử Tiện, anh... dừng tay, ưʍ... Anh làm gì đấy?!"
Cố tình giảm tốc độ vuốt ve làm cô phát ngứa, người đàn ông buông cái miệng nhỏ đã bị mình mυ'ŧ sưng cả lên ra: "Cô Mạnh, tôi phải nhắc nhở em là hiệu quả cách âm của màn chắn cũng không tốt lắm."
Lời nói vừa dứt, thiếu nữ nhanh chóng mím chặt môi. Cô trừng đôi mắt đã nhiễm hơi nước, chỉ có thể cắn răng hạ giọng: "Nếu anh biết thì sao cứ phải ở chỗ này..."
Màn nước kia như giận mà chẳng phải giận, như bực mà chẳng phải bực. Mảng hồng lặng lẽ leo lên gò má non mềm của cô, như hoa mai đỏ nở rộ trên tuyết, cũng không biết là do nổi giận hay là do bị ảnh hưởng bởi nụ hôn sâu vừa rồi.
Thật ra Chu Tử Tiện cũng không dự đoán được rằng, ở trước mặt cô, mọi sự tự chủ và nhẫn nại của anh như không cánh mà bay hết cả.
"Buổi tối hôm đó rất đẹp." Anh bỗng nói.
"Tuy nó là một việc ngoài ý muốn, nhưng tôi lại khắc sâu ấn tượng."
Nói trắng ra như thế làm Mạnh Nhiên cứng họng ngay tức khắc. Người đàn ông cười nhẹ, bàn tay to xoa mặt cô: "Tôi nghĩ, biểu hiện của tôi hẳn là cũng không tệ lắm, đúng không?"
Đâu chỉ là không tệ, quả thật là quá không tệ. Chả biết nhớ lại cái gì, mặt thiếu nữ càng ngày càng hồng. Anh đến gần cô, gần đến mức cô có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài của anh, trong cặp đồng tử đen bóng như có cảm xúc khác thường đang kích động. Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô:
"Nếu em muốn, tôi rất vui lòng hiến sức vì em lần nữa."
Mỹ nam kế, đây là mỹ nam kế!
Tiếng thì thầm trầm thấp như rượu vang đỏ tốt nhất, làm người ta mê say. Không chờ Mạnh Nhiên mở miệng, anh lại hôn cô lần nữa.
"Ưʍ..." Bên môi cầm lòng không đậu mà bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, Mạnh Nhiên thả lỏng tay. Bất tri bất giác, tay cô đã vòng lên, ôm lấy cổ anh.
"Ưʍ... Ưm a..."
Vì còn có tài xế ở đây nên cô cố đè thấp tiếng rêи ɾỉ. Bàn tay to vốn dừng trên eo thon lại bắt đầu chuyển động, vuốt ve. Nó khơi lên từng ngọn từng ngọn lửa trên làn da trắng như tuyết, rồi lại nhanh chóng rời đi, để lại cơn ngứa ngáy đến tận xương.
Thiếu nữ cầm lòng không đậu mà kẹp chặt hai chân, nhưng đầu gối cong cong của cô lại nhanh chóng bị tách ra. Nhận ra cái tay kia dừng bên cạnh qυầи иᏂỏ, cô vội vàng khép lại: "Đừng, đừng cởi... Đang ở trên xe mà."
"Nhiên Nhiên gấp gáp như vậy sao?" Nhướng mày, Chu Tử Tiện cười như không cười.
Mạnh Nhiên khó hiểu, nhìn theo ánh mắt anh. Hóa ra, trong tình cảnh này, bàn tay to của người đàn ông cắm giữa hai chân cô, trông như là cô kẹp chân không cho anh rút ra vậy.
"... Anh mới gấp ấy." Cô oán hận mà nói. Hơn nữa, vừa rồi anh gọi ai là "Nhiên Nhiên" đấy? Sao không gọi là "cô Mạnh" nữa? Chúng ta quen thân nhau lắm hay gì?
Đáng tiếc, vị tiên sinh nào đấy lại rất nghe theo lời người xưa mà "được nước lấn tới": "Đúng thế, tôi đang rất gấp đây."
Thừa dịp cô thẹn quá thành giận, anh bèn nắm lấy cạnh quần, kéo ra. Chân tay của Mạnh Nhiên đều bị anh giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn qυầи иᏂỏ của mình bị cởi xuống.
Vuốt ve cặp mông mềm mại đẫy đà, ý cười trong mắt anh lại càng sâu hơn: "Ngoan, vươn đầu lưỡi ra nào."
Nghe thấy lời này, thiếu nữ vốn đang khẽ nhếch cái miệng nhỏ, giờ lại đóng chặt hai cánh môi anh đào.
Hành động trẻ con ấy làm Chu Tử Tiện thầm bật cười. Anh thong thả ung dung, ngón tay dài di chuyển vào kẽ mông, ấn lên trên bông hoa cúc nhỏ kia: "Hửm?"
"... Anh muốn làm gì?" Giọng của Mạnh Nhiên hơn run run.
"Ngoan."
Một lát sau, cô không tình nguyện mà phun cái lưỡi nhỏ thơm tho ra. Đầu lưỡi non mềm nửa ngậm ở giữa môi, bị người đàn ông chồm tới, đưa vào trong miệng mà liếʍ mυ'ŧ. Anh vô cùng kiên nhẫn:
"Liếʍ tôi... Ừm, đúng... Đúng rồi, như vậy đấy... Nhiên Nhiên ngoan quá..."
Tôi, tôi cũng đâu phải trẻ con... Đầu váng mắt hoa mà nghĩ, tinh thần Mạnh Nhiên như đã mê mang. Cô không biết cái xe này muốn đi đến đâu, cũng chả biết đã đi bao lâu. Đến khi Maybach cuối cùng cũng dừng lại, cửa xe mở ra, cô mới phát hiện đây là một cái garage.
Tài xế đã đi khỏi ngay sau khi đỗ xe. Một cặp chân thon dài thò ra từ trong xe, trên chân là giày da định chế từ Ý, không nhiễm một hạt bụi. Lại nhìn lên trên, đó là quần tây thẳng tắp, không có một nếp uốn.
Cà vạt của Chu Tử Tiện vẫn chỉnh tề trên cổ, nhưng thiếu nữ trong l*иg ngực anh lại không có một mảnh áo che thân, đã bị anh cởi hết trong xe.
Lúc này, bàn tay to của anh tùy ý vuốt ve thân thể mềm mại kia một cách trìu mến. Trong garage to rộng, chỉ còn quanh quẩn tiếng bước chân của anh và tiếng rêи ɾỉ yêu kiều bị thiếu nữ cật lực đè nén.
Đây là biệt thự cao cấp ở sườn núi của Chu Tử Tiện. Vì anh rất ít khi lại đây nên đám người hầu cũng chỉ đến quét tước định kỳ. Giờ đây, trong dinh thự không có một bóng người. Hai người đi thang máy lên tầng hai, vừa bước một bước lên tấm thảm dày, đèn ở hành lang đã cảm ứng được, tự bật lên.
Mạnh Nhiên dựa vào ngực anh, ngẩng đầu theo bản năng. Chỉ thấy anh mỉm cười, để tay lên cà vạt.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, anh cởi cà vạt, thả cổ áo ra, động tác chậm dần. Khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông lộ ra, xương quai xanh đẹp đẽ rõ ràng. Thế mà anh lại vừa đi vừa cởϊ qυầи áo!
Mỹ nam kế... Đây, tuyệt đối, tuyệt đối là mỹ nam kế...
Cổ họng khô khốc, chân tâm ngứa ngáy. Cô muốn dời ánh mắt đi, nhưng tầm mắt lại cứ như dính chặt trên người anh vậy. Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hơi thở của phái nam nóng rực như tràn ngập cơ quan hô hấp. Sau lưng chợt lạnh, cô bị đè lên ván cửa.
Nhìn lại, suốt quãng đường bọn họ đi qua, quần áo rơi vãi khắp nơi. Vật cứng thô to đã không có gì ngăn cản, mạnh mẽ chĩa vào cô. Chu Tử Tiện như trấn an mà hôn nhẹ cái miệng nhỏ của cô, ở ngay cửa phòng ngủ, anh hạ eo, cắm côn th*t vào.
*****
Mời mọi người tham khảo 36 kế mỹ nam sắc dụ của Chu đại tổng tài (*/ω\*)