Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Trong nháy mắt, cả phòng lặng như tờ.
Chu Tử Tiện nhìn chăm chú thiếu nữ đối diện. Thật ra anh cũng không chắc chắn 100%, nhưng anh đã sớm chuẩn bị các biện pháp ứng đối.
"Không được." Mạnh Nhiên dứt khoát từ chối.
"Vì sao?" Người đàn ông cũng không buồn bực, hỏi.
"Tôi là nghệ sĩ, không thể yêu đương."
Đáp án này hơi ngoài dự đoán, nhưng Chu Tử Tiện vẫn thong dong như cũ: "Theo tôi biết thì trong giới cũng không nghiêm khắc như thế với diễn viên."
"Anh không hiểu."
Mạnh Nhiên hơi bất đắc dĩ, lại tận tình khuyên bảo: "Tôi mới nhận được vai diễn, bây giờ là đoạn thời gian mấu chốt nhất, nếu tôi có bạn trai thì sẽ bất lợi cho việc hút fan. Chưa nói đến việc anh còn là nhà đầu tư của , nếu chuyện này bị tuôn ra thì tôi cũng khỏi phải đỏ luôn, trực tiếp biến thành đen thui. Vả lại, cái loại tai tiếng hường phấn này cũng có ảnh hưởng đến anh."
"Chu tiên sinh, anh xem, anh cũng không thích tôi, tìm ai làm bạn gái chả được, sao lại phải tìm phiền toái cho hai ta làm gì?"
Cô nói vô cùng thành khẩn, lại làm Chu Tử Tiện dở khóc dở cười.
Ai bảo là tôi không thích em? Trong nháy mắt, anh rất muốn nói như vậy, nhưng Chu Tử Tiện biết rõ, hôm nay sẽ không có kết quả.
"Được rồi." Anh làm như không sao cả: "Chuyện này chúng ta có thể thảo luận sau."
Không nên thảo luận nữa thì hơn... Mạnh Nhiên muốn nói lại thôi. Chu Tử Tiện nhất chuông, nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào. Thấy có người, cô đành phải nuốt mấy lời còn lại xuống.
Tiếng tăm của số 7 Bắc Hồ đúng là không giả tí nào, sau khi đủ các món màu sắc sặc sỡ được bày lên bàn, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ để làm người ta rục rịch. Nhưng càng nhìn, Mạnh Nhiên lại càng có vẻ khổ sở.
Cô phải trả tiền hết chỗ này đấy...
"Ăn đi." Chu Tử Tiện cầm ly rượu vang đỏ đã được phục vụ rót sẵn lên.
"Vâng..."
Nghe thấy giọng nói vô lực kia, khóe môi của anh cong lên một chút: "Tôi mời."
"Bữa cơm em nợ tôi, có thể để lần sau."
Lúc này Mạnh Nhiên mới nhẹ nhàng thở phào, có tâm trạng nhấm nháp đồ ăn đẹp đẽ trước mặt. Trong lúc nhất thời cô lại quên mất một đạo lý, có nợ thì sẽ vẫn còn nợ, mà còn nợ thì thế nào cũng phải đi trả. Một lý do chính đáng như vậy, nếu lần sau Chu Tử Tiện liên hệ thì làm sao cô từ chối được?
Đến khi cơm nước xong xuôi thì trời đã tối mù.
Kể cũng lạ, không khí ở thủ đô cũng không tốt lắm, thế mà hôm nay lại nhìn thấy cả một trời sao.
Từng ngôi từng ngôi, giống như kim cương vụn điểm xuyết cho màn lụa đêm đen nhánh. Chu Tử Tiện theo Mạnh Nhiên ra ngoài, hai người đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng. Cô búi tóc lên, dường như cặp khuyên trên tai còn sáng hơn cả sao trên trời.
"Đây là chiếc vừa rồi à?" Chu Tử Tiện bỗng hỏi.
Mạnh Nhiên dừng một chút: "Không phải, cái này..." Cô hơi nghiêng mặt, ý bảo anh nhìn lỗ tai bên kia của mình: "Là một cặp với cái bên này."
Hóa ra, đôi khuyên tai này, một cái là sao, một cái là trăng. Sau khi bị rơi mất khuyên tai, Mạnh Nhiên cũng không để ý, hôm nay tùy tiện đeo một chiếc khác trông có vẻ hợp lên.
Nhưng sự kết hợp của đôi này lại như được buff thêm sức mạnh, trông càng có vẻ độc đáo hơn. Bọn họ vừa lúc đi đến dưới ánh đèn đường, dưới ánh đèn dây tóc sáng ngời, hai cái vành tai giống như bạch ngọc, tinh xảo mà trong trẻo.
Chu Tử Tiện chợt nhớ đến cảm giác khi ngón tay xoa nắn thùy tai nho nhỏ kia. Non mềm mà trơn trượt, bóng loáng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Chân cứng lại, anh làm như không có việc gì mà dời tầm mắt đi. Đã có thể thấy xe Maybach màu đen dừng ở ven đường, do dự một chút, Mạnh Nhiên mở miệng: "Chu tiên sinh, có một vấn đề... Tôi đã suy nghĩ, nhưng vẫn hy vọng anh có thể trả lời tôi."
"Em nói đi."
"Mấy hôm trước tôi đi thử kính, người đại diện nói với tôi là do nhà đầu tư đã nhả ra nên đạo diễn Trần mới có thể cho tôi cơ hội thứ hai. Nhà đầu tư kia là anh, đúng không?"
"Anh đồng ý cho tôi một cơ hội nữa, có phải là do tối đó chúng ta đã xảy ra quan hệ hay không?"
Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt.
Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên: "Nếu tôi nói "phải" thì em có từ chối suất diễn này không?"
"... Không."
Nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, thiếu nữ ngẩng đầu.
Ánh mắt của cô kiên định: "Tôi biết là thế này không được trong sáng cho lắm, nhưng mong muốn ban đầu của tôi cũng không phải như thế. Tôi cần cơ hội này, bây giờ đã có dễ như ăn cháo, cho dù thế nào đi nữa... tôi cũng sẽ không từ bỏ."
"Như vậy, nếu tôi nói với em là, muốn thật sự có vai diễn kia thì phải làm với tôi thêm một lần nữa, em sẽ lựa chọn thế nào?"
Ánh mắt của thiếu nữ nhanh chóng dao động. Cô rụt về phía sau theo bản năng, nhưng bả vai lại bị người giữ chặt. Thân hình cao lớn tiến đến gần, đôi đồng tử đen nhánh kia sâu thăm thẳm như khe núi:
"Từ bỏ, hay là thỏa hiệp với tôi?"
"Chu tiên sinh, anh..." Biến cố ngoài dự đoán, không chút do dự, Mạnh Nhiên đẩy mạnh người đàn ông ra.
Nhưng cô không dịch chuyển được anh. Bàn tay to chống lên đèn đường, đè cô vào trong. Dùng sức một chút, mặt cô đã bị ép nghiêng sang một bên, để môi anh dừng trên tai cô.
Non mềm mà trơn trượt, quả nhiên là cảm giác làm người lưu luyến mà anh nhớ lại kia. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp quanh thùy tai, cảm giác được thân thể nhỏ nhắn dưới tay bắt đầu liều mạng giãy giụa, Chu Tử Tiện thở dài:
"Không phải là do cái kia."
"Tôi biết em có chứng sợ ống kính."
Vừa định chuẩn bị kêu cứu, nghe vậy, Mạnh Nhiên lập tức cứng người: "Sao anh lại biết..." Anh từ đâu mà biết?!
Bí mật này, trên đời cũng chỉ có ba người biết được.
"Tối đó, chính miệng em nói cho tôi."
"..." Miệng cô mở to từng chút một. Kinh ngạc, nghi ngờ và cảnh giác dần rút đi, thay vào đó là sự ảo não khó mà che dấu.
Hình như Chu Tử Tiện cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp giọng cười: "Em còn bảo là tôi bắt nạt em."
"Không phải... cái đấy không phải tôi nói..." Mạnh Nhiên bưng kín mặt, như thể làm vậy là có thể cứu vớt được thể diện đã bị vứt xó.
Cũng may là Chu Tử Tiện không tiếp tục đề tài này nữa: "Tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ để cho em biết rằng, nếu tôi cảm thấy em không phù hợp thì tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội thứ hai, cho dù em có ngủ bên cạnh tôi đi nữa."
"Vậy nên, em không cần nghi ngờ bản thân."
"Anh..." Thiếu nữ phức tạp ngẩng đầu: "Anh nhận ra rồi?"
Nhận ra rằng cô cố tình lảng tránh, cho dù cô treo ba chữ quy tắc ngầm bên miệng, tỏ vẻ như không thèm để ý. Không ai đồng ý thừa nhận rằng, cơ hội để hoàn thành giấc mơ, là do mình dùng thân thể mà đổi lấy.
Chu Tử Tiện không trả lời, mà nhẹ nhàng xoa đầu cô. Anh nghĩ là anh cũng đã hiểu rõ, dưới lớp vỏ cứng rắn này, có một trái tim mềm mại thế nào.
"Một khi đã như vậy, vừa rồi là thế nào?"
Ánh mắt cô dừng trên cái tay của người đàn ông còn đang đặt trên eo mình. Không phải quy tắc ngầm, mấy lời lúc nãy của anh cũng chỉ là thử, nhưng rõ ràng là anh dùng đầu lưỡi...
"Vừa rồi?" Chu Tử Tiện nhướng mày: "Tôi cho là em phải hiểu rõ chứ."
Hiểu rõ cái gì cơ...
Trong ánh mắt mờ mịt của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh lại đến gần một lần nữa. Đầu lưỡi anh không chỉ lướt qua mà còn ngậm lấy, liếʍ mυ'ŧ thùy tai tinh xảo. Cùng lúc đó, bàn tay to vốn đang đặt trên eo thiếu nữ lại lần ra sau, nhấn một cái...
"Ưm!..."
Mạnh Nhiên mềm nhũn, ngón tay dài vân vê xung quanh eo nhỏ, cảm giác ngứa ngáy tê dại nhanh chóng nhảy lên. Cô thầm nói không ổn, lại không nhịn được mà cười ra tiếng:
"Đừng, đừng sờ chỗ đó... Ha ha, ngứa quá, bỏ tay ra... Ngứa, mau bỏ tay ra..."
Chỗ đó là vùng mẫn cảm của cô, mà cô lại sợ ngứa. Dưới sự trêu chọc của người đàn ông, tay chân cô thoát lực, không chống cự nổi.
Tên khốn này! Cô âm thầm nghiến răng, dựa lưng vào cột đèn. Môi mỏng của người đàn ông đã rời khỏi tai, ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô mà liếʍ mυ'ŧ.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Chu Tử Tiện quen đường quen nẻo, biết vùng thịt mềm ở đó là không thể đυ.ng vào, biết cái lưỡi đinh hương của cô muốn trốn đi đâu. Lấp kín cái lưỡi ướŧ áŧ kia, hô hấp của anh ngày càng thô nặng.
"Chúng ta lên xe đi."
*****
Chu Tử Tiện: Em còn bảo là tôi bắt nạt em -.-
Cô Nhiên nọ: Tôi không phải, tôi không có, anh đừng có mà nói lung tung! [ giả chết ngay tại chỗ ]