Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 31: Tỉnh mộng (1.9): Quy tắc ngầm

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Vì mấy tin tức kia còn chưa làm nên sóng gió gì, nên Mạnh Nhiên cũng không thèm để ý. Mấy ngày liên tiếp, cô đều trốn ở nhà nghiên cứu kịch bản.

là một bộ phim cổ trang cung đấu, đề cập đến vô số nhân vật. Mà cô đóng vai nữ ba Sở Thanh Châu, là một nhân vật vô cùng quan trọng.

Vị danh môn khuê tú này là chị em cùng cha cùng mẹ với nữ chính, cùng nhau lớn lên, thân mật khăng khít. Trớ trêu thay, hai chị em lại yêu cùng một người đàn ông, Dự Vương. Nhưng kịch bản cũng không theo motip chị em phản bội nhau vì đàn ông, mà là chị thì vào cung làm Hoàng Hậu, gả cho nam chính, còn em thì làm Dự Vương phi.

Tóm lại, đây là chuyện hoàng đế và tỷ tỷ từ căm thù đến yêu nhau, cuối cùng nắm tay cùng tiến, long tranh hổ đấu với các thế lực bốn phương, sáng tạo nên một thời thịnh vượng.

Thật ra thì, cảnh quay của Sở Thanh Châu cũng không nhiều. Mặc dù xinh đẹp như nhau, nhưng khí chất của nàng lại khác tỷ tỷ. Nàng dịu dàng hướng nội, từ nhỏ đến lớn chỉ biết đi theo trưởng tỷ. Cho dù nàng được như nguyện, gả cho người thương, nhưng từ đầu đến cuối, người mà Dự Vương yêu cũng không phải là nàng.

Nàng đã từng hận, cũng từng oán, thậm chí còn từng động thủ ám hại tỷ tỷ, nhưng cũng không thể thật sự dồn tỷ tỷ vào chỗ chết. Cuối cùng, vì Dự Vương, nàng giả trang thành tỷ tỷ, một mình xâm nhập vào trận doanh của địch, từ trên tường thành nhảy xuống, hương tiêu ngọc vẫn. Mà khi đó, nàng đã có thai ba tháng.

Đây là một nhân vật bi kịch, vô cùng phức tạp.

Thông báo xong là sẽ chính thức khởi động máy, Mạnh Nhiên không muốn lãng phí phút giây nào. Vất vả lắm mới có được một cơ hội, nhất định là cô phải nắm thật chặt.

Vì thế nên trong khoảng thời gian này không ai đến làm phiền cô, Tô Miên cũng bảo cô cứ yên tâm ở nhà mà nghiên cứu kịch bản, không cần chú ý đến mấy cái khác. Đột nhiên nhận được một cuộc gọi xa lạ, phản ứng đầu tiên của Mạnh Nhiên là cúp máy.

Chắc là quảng cáo linh tinh... Lật một trang giấy sang, cô nghiêm túc nghiền ngẫm lời kịch. "Reng reng reng reng, reng reng reng reng", tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

"Mấy cuộc điện thoại phiền phức này đúng là..." Tức giận cầm máy lên, cô xổ một tràng dài ngay sau khi bấm nghe:

"Không phẫu thuật thẩm mỹ không mua bảo hiểm không có tiền đầu tư bất động sản, muốn bán thực phẩm chức năng xin hãy rẽ trái, vào viện dưỡng lão, xin cảm ơn."

Đang định cúp máy thì đầu bên kia chợt ho nhẹ một tiếng: "... Cô Mạnh, là tôi."

Anh là ai cơ? Cảm giác giọng nói này có hơi quen quen, Mạnh Nhiên nhăn mày lại.

"Không nhớ tôi à?" Âm thanh trong ống nghe nhàn nhạt, nhưng Mạnh Nhiên lại cảm thấy hình như đối phương đang cố ý gằn từng chữ một, thấp giọng nói:

"Chiều tối thứ sáu tuần trước, Khải Tát Cung, tôi khắc sâu ấn tượng đấy."

Chu, Chu Tử Tiện?!

Cô sợ ngây người trong nháy mắt. Anh gọi điện thoại đến làm gì? Không đúng, sao anh lại có số điện thoại của cô?

"Nhớ ra chưa?"

"Ừm, Chu tiên sinh... Anh, có chuyện gì sao?"

"À..." Hình như Chu Tử Tiện cười nhẹ một tiếng: "8 giờ tối nay, số 7 Bắc Hồ, hy vọng là cô không đến muộn."

Cuộc gọi bị cắt đứt ngay sau đó. Cầm điện thoại, Mạnh Nhiên còn hơi ngây ngốc. Chết rồi... Có phải là Chu Tử Tiện muốn tính sổ với cô hay không? Nhưng mà ngày đó anh cũng đâu phải là không được hời?

Cô rất muốn làm lơ cuộc gọi vừa rồi, nhưng tên kia lại là nhà đầu tư. Thở ngắn than dài nửa ngày, Mạnh Nhiên vẫn thành thành thật thật mà sắp xếp cho mình, ra khỏi nhà lúc 6 giờ chiều.

Tên tuổi của Số 7 Bắc Hồ cô cũng đã từng nghe qua, là tiệm cơm tại nhà nổi tiếng ở thủ đô, tọa lạc trên vùng đất vàng - ven hồ Bắc, nghe bảo là trong trang viên còn có cả sân golf tư nhân.

Cô vừa xuống xe thì đã có nhân viên phục vụ đón: "Cô Mạnh đúng không ạ, ngài Chu đang chờ cô ở trong phòng, mời cô theo tôi."

Trời đã tối, đèn dây tóc hai bên đường sáng ngời. Có thể thấy hồ Bắc đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt phía xa xa kia. Nhưng không biết vì sao, trong sân của tòa nhà rộng lớn này lại có vẻ rất yên tĩnh, mang theo vài phần u ám.

Đẩy cửa phòng ra, nhân viên phục vụ cúi người với Mạnh Nhiên: "Là chỗ này, mời vào."

Chu Tử Tiện đứng trước cửa sổ, áo khoác đặt trên lưng ghế, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi. Có lẽ là trong phòng hơi nóng nên anh cuốn ống tay áo lên, để lộ cổ tay khớp xương rõ ràng, cả đường cong rắn chắc cân xứng nơi cánh tay.

Như vậy, nhìn anh có vẻ thêm vài phần tùy ý, thiếu vài phần lãnh đạm.

"Chu tiên sinh."

Anh quay đầu lại: "Hửm?"

"Anh tìm tôi..."

"Ngồi xuống đi."

Mím môi, Mạnh Nhiên đặt túi lên bàn, ngồi xuống. Quyền chủ động bị người đàn ông đoạt đi một cách dễ hơn ăn cháo, nhưng cô cũng không kinh hoảng.

Đến khi cô ổn định chỗ ngồi, Chu Tử Tiện đẩy một cái hộp tinh xảo lại: "Đồ của cô, rơi là Khải Tát Cung."

Trong hộp là một chiếc khuyên tai nho nhỏ. Lúc này Mạnh Nhiên mới nhớ ra là khuyên tai của mình bị mất một chiếc, hóa ra là bị rơi vào ngày đó. Chắc là nhân viên của Khải Tát Cung phát hiện khi thu dọn phòng, nhưng họ không có số của Mạnh Nhiên nên đành phải liên hệ với Chu Tử Tiện.

"Cảm ơn anh."

Đôi khuyên tai này là hàng rẻ tiền mua ở chợ đêm, chưa đến 10 đồng(*), giờ lại được đựng trong một cái hộp quý giá, thật sự là không hợp nhau. Mạnh Nhiên cảm thấy hơi buồn cười, lại nhẹ nhàng thở phào:

"Phiền anh quá. Nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép..."

"Tôi nghĩ, hẳn là cô phải xin lỗi tôi một chút chứ nhỉ?"

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Mạnh Nhiên bị những lời này làm cho cứng ngắc tại chỗ. Đây rồi, quả nhiên là gọi cô đến để tính sổ.

"Buổi tối hôm đó..." Lựa chọn từ ngữ, Mạnh Nhiên cố gắng làm mình có vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng: "Đúng là tôi không đúng, tôi rất xin lỗi, cũng cảm ơn anh đã đưa tôi ra khỏi phòng bao."

"Nhưng mà... nhưng mà anh cũng không được xem như là hoàn toàn bị ép buộc, đúng không?"

Thấy Chu Tử Tiện không đáp, cô đành phải căng da đầu, tiếp tục nói: "Anh xem, tôi cũng... ừm... thất thân, anh cũng... không phải là không được gì."

"Hai ta... coi như là huề nhau đi, anh thấy thế nào?"

Thế nào? Chu Tử Tiện hơi nhướng mày.

"Ý tôi không phải thế." Anh thong thả nói.

"Hở?"

"Không phải cô đã nói là cho dù tôi nhặt đường tiền cũng sẽ không giao nộp sao?" Ngón tay dài vươn ra, chỉ chỉ vào cái hộp kia: "Cô xem, chẳng phải là tôi đã trả đồ cho chủ rồi sao?"

Mạnh Nhiên: "..."

Chắc là vẻ kinh ngạc mà cạn lời của cô quá buồn cười, người đàn ông cong khóe môi: "Để xin lỗi, tôi hy vọng cô có thể mời tôi ăn một bữa cơm."

"... Ăn ở đâu?"

"Chỗ này đi."

Mạnh Nhiên: "..."

Chỗ này... chỗ này là số 7 Bắc Hồ, đừng nói là ăn một bữa cơm, cho dù uống một cốc nước thì cô cũng phải xót ruột đến nửa tháng! Cố gắng nén xúc động muốn hộc máu, cô cười gượng:

"Chu tiên sinh đừng đùa, tôi có đi bán mình cũng không mời nổi."

"Em có thể làm thế." Chu Tử Tiện rất thản nhiên nói: "Tôi rất vui lòng làm cuộc giao dịch này với em."

...

"Ý anh là... anh muốn dùng quy tắc ngầm với tôi?"

Sau một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Nhiên cũng nói được một câu.

Ba chữ kia làm Chu Tử Tiện nhíu mày: "Tôi không thích cái định nghĩa này." Ngữ khí của anh rất nhạt, nhưng lại lộ ra một loại cảm giác thong dong khi nắm tất cả trong lòng bàn tay: "Tôi muốn một kiểu nói khác hơn..."

"Em làm bạn gái của tôi."

*****

Quy tắc ngầm cái gì mà quy tắc ngầm, đây là theo đuổi vợ! _ Chu - thù dai - Tử Tiện cho hay. [ ra vẻ nghiêm trang ]