Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
"Ngoan, nhắm mắt lại."
Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Tử Tiện ngẩn ra. Câu dỗ dành mang theo yêu chiều như vậy, lại phát ra từ miệng anh?
Anh hơi sững sờ, chợt thấy vách tường xoắn chặt, kẹp làm anh cứng cả người. Chỉ nghe cô gái nhỏ không sợ chết dưới thân nói: "Anh bảo tôi nhắm là tôi phải nhắm à? Còn khuya nhá."
"Hửm?"
Anh nhướng mày, tốt lắm. Bây giờ hiếm có người không nghe lời anh, cho dù không tình nguyện, thì cuối cùng anh cũng sẽ bắt người kia phải tình nguyện.
Nghĩ xong, quy đ*u lướt qua vách tường hoa, bỗng nhiên tìm được một chỗ, mạnh mẽ đâm chọc!
"A!..." Âm thanh mang theo sự bất mãn của Mạnh Nhiên kẹt trong cổ họng. Vách tường đột nhiên xoắn chặt, côn th*t lại tùy ý mà tàn sát bừa bãi, mạnh mẽ căng ra, đâm mạnh vào chỗ thịt mềm kia.
"A, a ha... Đừng, đừng... A!..."
Cô biết, Chu Tử Tiện đã tìm được điểm mẫn cảm của cô.
Trong nháy mắt, cơn ngứa ngáy mang theo tê dại khó nhịn điên cuồng tuôn ra. Dường như thân mình bị điện giật đến mức run rẩy, hoa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dùng hết sức kẹp chặt, mυ'ŧ lấy dương v*t to lớn bên trong.
Đây hoàn toàn là một động tác theo bản năng, không có kỹ xảo gì, nhưng lại làm người ta mất hồn hơn.
Dường như có hàng nghìn, hàng vạn cái miệng nhỏ đang mυ'ŧ lấy thân gậy, côn th*t đâm vào, mạnh mẽ căng những nếp uốn ấy ra. Thịt mềm ướŧ áŧ cứ như vậy mà dính sát lấy cây gậy dài, bị va chạm nên càng mυ'ŧ chặt hơn.
"Ưm!..." Chu Tử Tiện không khỏi hừ nhẹ, đúng là anh đã đánh giá thấp vật nhỏ này rồi.
Tinh hoàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không nhịn được mà căng thẳng. Anh không lùi mà tiếp tục tiến công, dường như sự hiếu thắng đã bị gợi lên, càng mạnh mẽ mà đâm chọc âʍ ɦộ nhỏ nhắn.
Dưới sự thọc vào rút ra của anh, cái miệng nhỏ kia không thể không mở rộng, vòng thịt non xung quanh cửa mình bị căng đến mức trắng bệch cả ra. Tơ máu đỏ thắm hơi thấm ra bên ngoài, nhưng nhanh chóng bị bao phủ vì d*m thủy càng chảy càng nhiều.
"A, ưʍ... a, a ha... A..."
Hai chân của Mạnh Nhiên vô lực buông thõng, dưới hạ thân như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Ngứa ngáy, đau nhức, no căng... đủ loại cảm giác mãnh liệt đan chéo, cô không tự chủ được mà lắc lắc đầu, cảm giác như sắp điên lên:
"Đừng, a... Nhẹ, nhẹ chút... Đừng nghịch chỗ đó, a ha... A, dừng lại đi..."
"Bây giờ, em có thể nhắm mắt lại chưa?"
Tiếng thì thầm thong thả ung dung vang lên bên tai cô. Mặc dù không nhịn, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông kia.
Đúng là lưu manh... Lưu manh siêu cấp!
Cô hận đến cắn răng, nhưng lại không thể phản kháng. Cô đã được trải nghiệm ở thế giới trong mơ, co được thì phải dãn được, hơn nữa Chu Tử Tiện cũng không phải là một người đàn ông dễ đối phó.
Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thiếu nữ lại hít mũi một cái thật mạnh. Cô xoay mặt đi, dường như không muốn đối mặt cái tên đàn ông thúi đang tung hoành ngang dọc trên người mình kia. Chu Tử Tiện thấy vẻ giận dỗi này của cô, làm anh vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ:
"Giận rồi?"
Cô không nói lời nào.
Bàn tay to véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ, làm cô không thể không mở đôi môi anh đào ra. Lưỡi của anh thăm dò vào trong, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô mà liếʍ mυ'ŧ, vừa liếʍ vừa trêu đùa cô. Bị cái lưỡi đang làm loạn làm cho ngứa ngáy, thiếu nữ vốn còn đang định làm mình làm mẩy, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở to mắt, nở nụ cười.
"Đừng, đừng nghịch... Ngứa quá."
"Ngứa chỗ nào cơ?"
Nhướng mày, người đàn ông vươn ngón tay ra, vớt lấy chỉ bạc giữa môi hai người.
Anh nhìn cô, dưới ánh đèn tối tăm, đôi mắt kia dường như phản chiếu lại gò má non mềm, đôi môi ướŧ áŧ... cả thân thể mềm mại làm người yêu thích không buông tay, lưu luyến không muốn về.
Tất cả những thứ này hình như cũng không hợp với cô, nhưng hóa ra, lại vô cùng hòa hợp.
Anh bỗng cảm thấy chuyện ngoài ý muốn hôm nay cũng không tệ, không chỉ bởi vì anh nếm được sự ngọt ngào của cô, mà anh còn cảm nhận được sự thỏa mãn và khát cầu chưa từng có trong 27 năm cuộc đời.
"Mạnh Nhiên." Anh bỗng mở miệng.
Môi anh lại rơi xuống một lần nữa, kết hợp với cự vật đang lấp đầy hoa huyệt, dùng hết tất cả dịu dàng và thương tiếc để quấn chặt lấy cô.
"Nhớ cho kỹ, tôi là Chu Tử Tiện."
Không phải là người mà em nhận sai kia.
"Tất nhiên là tôi biết..." Thiếu nữ hơi khó hiểu, chưa kịp nói gì khác thì hô hấp đã bị đoạt đi trong nháy mắt, chỉ có thể rêи ɾỉ yêu kiều dưới sự tàn sát bừa bãi của môi lưỡi anh.
***
Lúc tỉnh lại, Mạnh Nhiên đau nhức khắp người.
Huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, như trải qua một đợt say rượu. Tay chân chả hiểu sao lại bủn rủn vô lực, giữa hai chân nóng rát.
Mạnh mẽ chống người ngồi dậy, cô nhìn quanh một vòng.
Trong phòng ngủ đẹp đẽ quý giá chỉ có một mình cô, quần áo giày vớ của cô đều được bày biện chỉnh tề dưới cuối giường. Cửa phòng đóng chặt, chỉ có đồng hồ trên tường phát ra âm thanh "tích, tắc".
Mới động nhẹ, chăn trên người cô trượt xuống dưới.
Mấy dấu tay đan xen ngang dọc trên đôi thỏ trắng, cả những dấu vết hồng hồng tím tím, đánh dấu việc hôn môi liếʍ mυ'ŧ mạnh mẽ.
Ánh mắt đọng lại, Mạnh Nhiên cứng cả người.
Hôm qua cô đã làm gì... Cuối cùng cô đã làm cái gì?!
Bị Đặng Giang lừa đi tiếp rượu, suýt nữa thì bị xâm phạm. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc ấy, Chu Tử Tiện cứu cô, sau đó... cô lên cơn, đẩy ngã người ta.
"Chết rồi, chết tôi rồi..." Duỗi tay che mặt, Mạnh Nhiên chỉ muốn được mất trí nhớ ngay lập tức.
Ở trong phòng bao kia, không biết bọn họ đã triền miên bao lâu.
Trên sofa to rộng ướt đẫm d*m thủy, Mạnh Nhiên cảm thấy nhớp nhớp dính dính, không thoải mái, bèn vặn mình rêи ɾỉ.
Người đàn ông bế cô lên, không ngừng đâm chọc, để thân thể mềm mại của thiếu nữ dựa vào trước ngực mình. Lúc này anh mới duỗi tay mở vạt áo của Mạnh Nhiên ra, đôi thỏ con đã được cởi bỏ trói buộc từ sớm thuận thế mà nảy lên. Hai con thỏ trắng mập mạp bị anh nắm trong tay, cố tình lấy vết chai mỏng trong lòng bàn tay mà cọ xát.
Không đến 10 phút, thiếu nữ đã run rẩy mà lên cao trào. Cô mềm mại ngã xuống dưới, bộ ngực đè lên trên áo sơ mi của người đàn ông. Âʍ ɦộ nhỏ nhắn còn đang ngậm lấy côn th*t không ngừng co rút, d*m dịch phun ra từng đợt, kẹp đến mức Chu Tử Tiện suýt nữa thì không chống đỡ được.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, ôm thân mình bé nhỏ trong lòng ngực mà đổi tư thế. Bàn tay to dò ra đằng trước, cứ ôm cô ở trên đùi, đâm chọc từ phía sau như vậy.
Mông nhỏ của Mạnh Nhiên ngồi trên cặp đùi cứng như nham thạch, thân thể mềm mại đong đưa nhanh chóng theo động tác của người đàn ông. Cao trào còn chưa tan đi, cô lại vừa khóc vừa kêu, bị làm lêи đỉиɦ một lần nữa.
Cô chỉ cảm thấy hạ thể như mất khống chế, một lượng nước lớn trào ra. Hai viên tinh hoàn to tướng dưới mông nóng như quả cầu lửa, côn th*t mạnh mẽ run rẩy. Khi sắp lêи đỉиɦ, người đàn ông kêu lên một tiếng, mạnh mẽ rút dương cụ ra, dương v*t run rẩy bắn hết t*nh dịch lên trên mông cô.
Cô ngất đi, chỉ còn suy nghĩ mê man trôi nổi.
Khi đang mơ màng, hình như Chu Tử Tiện đứng lên, sửa sang quần áo lại. Mạnh Nhiên vốn tưởng là anh định bỏ đi, ai ngờ anh lại duỗi tay bế ngang cô lên, lấy áo khoác bao kỹ cô lại, ôm cô ra ngoài.