Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 26: Tỉnh mộng (1.4): Tôi vào đây [Cao H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

"Ưʍ..."

Có lẽ là do anh nắn bóp hơi mạnh, Mạnh Nhiên không nhịn được mà rêи ɾỉ.

Cô cảm giác bàn tay to đã trượt lên ngực cô, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy theo bản năng. Hàng mi dài hình cánh bướm run rẩy, cuộn tròn dưới thân người đàn ông, lại càng hiện ra một loại mảnh mai đáng thương, một tay là ôm được hết.

Chu Tử Tiện vô thức giảm lực đạo, thấp giọng hỏi cô: "Đau à?"

Nói ra miệng, anh mới nhận ra âm thanh của mình khàn thế nào. Bé con trong lòng ngực lại ôm chặt lấy anh, dán người lên: "Không đau."

Cô chỉ nhũn hết cả người, trí óc như ngâm trong vại rượu, mơ mơ màng màng.

Một tiếng thở dài truyền đến bên tai, "tách" một tiếng, cài áo ngực bị tháo ra. Đôi thỏ ngọc chưa từng bị người khác đυ.ng chạm giờ đây lại phơi ra trong không khí, lòng bàn tay mang vết chai mỏng áp lên, làm thân thể mềm mại run rẩy.

Quần áo của Mạnh Nhiên còn mặc nguyên vẹn trên người, nhưng lúc này đây cô lại có thể nhìn rõ ràng hình dáng một bàn tay to trong vạt áo trước ngực. Người đàn ông dùng lòng bàn tay bao lại cả bé thỏ trắng của cô, như là để cảm nhận sự non mềm không thể tưởng tượng được kia, rồi lại tiện đà mà vuốt ve mấy cái.

"A, a... Ưm a..."

Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ cái miệng nhỏ của cô, làn sóng màu đỏ nhanh chóng trào lên trên má, đôi chân quấn quanh eo người đàn ông cũng kẹp chặt hơn.

Ngứa quá, nóng quá... Vị của rượu nóng rát, bây giờ toàn thân cô nóng như lửa đốt, cũng nóng bỏng khó nhịn như vậy.

"Đừng siết, đừng..." Rêи ɾỉ theo bản năng, lại đè tay người đàn ông xuống khi anh muốn rút ra. Trong mắt Chu Tử Tiện không khỏi hiện lên một ý cười:

"Nói một đằng, nghĩ một nẻo."

"Em, em đâu có."

Nếu không, vậy sao anh lại thấy nơi đó đã đẫm nước?

Vì sự đùa bỡn triền miên trước ngực, cây côn th*t chống ở đùi Mạnh Nhiên đã bất giác đâm lên cánh hoa của cô. Tuy rằng cô và Chu Tử Tiện cũng chưa cởϊ qυầи áo, nhưng sóng tình đã nổi , lại còn áp sát như vậy thì sao có thể không cảm giác được?

Cô cảm nhận được côn th*t cứng như chày sắt, Chu Tử Tiện tất nhiên cũng thấy sự ướŧ áŧ nơi đóa hoa kia.

Đây vốn không phải là chỗ phù hợp, nhưng bọn họ không chờ nổi.

Bỏ tay ra khỏi đôi thỏ ngọc, anh lần xuống, trượt theo thân thể mảnh mai của thiếu nữ. Vòng eo mềm yếu như không xương, bụng nhỏ bình thản trơn bóng... cả hai khối thịt nhỏ phía sau eo. Ngón tay dài khẽ vỗ một cái, từ sau kẽ mông lần đến đằng trước, tách hai chân cô ra.

Chạm một cái, Chu Tử Tiện nhận ra thiếu nữ trong lòng ngực mạnh mẽ run rẩy. Ngoài miệng thì cô nói thản nhiên như vậy, cuối cùng cũng vẫn sợ hãi. Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác không thể miêu tả, muốn an ủi cô, mang bình yên đến cho cô.

Nghĩ vậy, môi anh lại hôn lên một lần nữa. Không phải là tàn sát bừa bãi trong cái miệng nhỏ, mà là nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô. Hai cánh hoa mềm mại dính lấy anh, đầu ngón tay anh đẩy qυầи ɭóŧ nhỏ ra mà thăm dò vào, cũng là hai cánh hoa non mềm như vậy.

Anh cẩn thận hơn, đầu ngón tay vân vê xung quanh cửa mình, xoa nắn làm nơi đó càng ướŧ áŧ hơn. Mạnh Nhiên níu chặt lấy tay áo anh, lúc anh sờ đến âʍ ɦộ nhỏ nhắn, cả mười ngón chân của cô đều cuộn chặt lại.

Sự no căng hơi khác lạ, cả sự không thông thuận khi hang hẹp bị căng ra... Bây giờ cô mới nhớ, mình còn chưa từng bị đàn ông làm như thế bao giờ.

"Đợi..." Chữ "đợi" còn chưa nói xong, Chu Tử Tiện đã nhét cả ngón tay vào, cong đốt ngón tay bắt đầu mở rộng.

"Ưm, ưm a... a ha..." Mặc kệ những chuyện khác, thiếu nữ liên tục rêи ɾỉ yêu kiều.

Qυầи ɭóŧ đã tụt xuống dưới đầu gối, hai con thỏ trắng trước ngực nhẹ nhàng run rẩy khi cô vặn vẹo. Cô vừa cảm thấy căng đến mức khó chịu, lại vừa muốn ngón tay kia cắm sâu hơn một tí để ngăn cơn ngứa ngáy khó nhịn sâu trong hoa tâm.

D*m thủy tràn ra từ huyệt thịt nho nhỏ càng ngày càng nhiều. Chu Tử Tiện đâm tiếp một ngón tay vào, hai ngón tay khép mở làm nước hoa phun ra liên tục. Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy mông nhỏ nhớp nháp, hiển nhiên là nơi đó đã ướt đẫm.

"Đừng, đừng đυ.ng nữa..." Cô không khỏi mềm giọng cầu xin: "Đi vào... Không, đi ra ngoài... ra ngoài..." Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, vẻ phong tình trong ánh mắt như muốn đọng thành nước mà chảy ra.

Hầu kết của người đàn ông lăn lộn, phát ra giọng nói khàn khàn khô khốc: "Không phải là em đã nói, muốn hôn thì hôn à?"

Cô chớp chớp mắt, làm như khó hiểu. "Phụt" một tiếng, ngón tay dài dính đầy d*m dịch bị rút ra. Cô chưa kịp thấy trống rỗng, đã phải trơ mắt nhìn Chu Tử Tiện đặt bàn tay to ở giữa háng, năm ngón tay nổi rõ khớp xương mở ra rồi khép lại.

Anh muốn...

Cô co rụt về phía sau theo bản năng, lại bị một bàn tay khác đang đặt trên hông nắm lấy.

Người đàn ông cúi người, một nhúm tóc mái trên trán rủ xuống. Dường như cô thấy bóng của anh bị ánh đèn hắt lại, cùng với tiếng thì thầm dịu dàng mà trầm thấp, làm cô run rẩy:

"Bây giờ, tôi vào đây."

"Ưm, ưm a..."

Cô bị kéo lại, quy đ*u nóng bỏng phá mở cánh hoa, bắt đầu thăm dò vào đường hầm.

"A, a ha... a..." Mạnh Nhiên bị đâm đến mức không nói nên lời, chỉ có thể thở dốc.

To quá... Cô không thấy được cái kia của Chu Tử Tiện, nhưng có thể đoán được sự thô tráng của nó qua cảm giác. Chân cô bị nâng lên, đặt trên khuỷu tay của người đàn ông. Vì thế, cửa mình bị kéo căng, côn th*t chặn lấy cái miệng nhỏ đang không ngừng run rẩy phun ra d*m dịch, tiến vào từng chút một.

"Bộp" một tiếng, giày của thiếu nữ rơi xuống đất.

Lúc này, quần áo trên người cô vẫn còn nguyên vẹn. Theo sự chuyển động của cự vật cứng cáp kia, ngay cả hoa huyệt vốn đang lồ lộ cũng bị thân thể của Chu Tử Tiện che lại hoàn toàn.

Cuối cùng, tấm chắn cũng bị phá mở. Cảm giác được sự chật hẹp khác thường trong huyệt thịt, Chu Tử Tiện không nhịn được mà nhăn mày lại. Cô là... lần đầu tiên à? Anh vẫn hơi thô bạo quá nhỉ.

Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng không thể rút ra. Nhẹ nhàng hơn, chờ cô thả lỏng, anh vuốt tóc mái bên má thiếu nữ: "Tôi sẽ nhẹ một chút."

"Ưʍ..." Âm thanh ấm ức mang theo tiếng khóc nức nở vang lên.

Đúng là một cô gái mềm mại, đau đớn một tí cũng không chịu nổi. Bật cười trong lòng, anh lại càng mềm nhẹ hơn, chờ đến khi Mạnh Nhiên thích ứng được, côn th*t mới bắt đầu hoạt động. Anh nhẹ nhàng thọc vào rút ra, điều chỉnh góc độ của quy đ*u, muốn tìm ra chỗ thịt mềm mẫn cảm kia.

Hôm nay anh kỳ lạ thật, Chu Tử Tiện nghĩ. Anh cũng không phải là một người dịu dàng, vì có địa vị cao nên có quá nhiều việc cần làm, cũng rất ít quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Lần này chắc là lần anh cẩn thận nhất trong bao năm qua. Anh sợ cô bị thương, sợ làm cô đau.

Chu Tử Tiện đổ lỗi cho đôi mắt sáng trong của cô. Khi nó tràn ngập ấm ức và đáng thương nhìn anh, dường như là nếu anh chỉ bắt nạt cô một chút, sẽ phạm phải lỗi siêu nghiêm trọng vậy.

"Em... nhắm mắt lại đi." Chu Tử Tiện không nhịn được mà nói.

"Vì sao chứ?"

"Nhắm mắt lại."

Thấy cô không nghe lời, người đàn ông ưỡn eo, đâm thật mạnh vào trong vách tường hoa.

"Ưm a..."

Thiếu nữ không nhịn được mà kêu to duyên dáng. Ngay sau đó, cô nhìn thấy ý cười chợt lóe qua mắt anh: "Ngoan, nhắm mắt lại."