Hôm Nay Đã "Ngủ" Chưa?

Chương 25: Tỉnh mộng (1.3): Anh cũng muốn hôn tôi mà [H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn

Tay nhỏ vươn ra, Chu Tử Tiện chưa kịp phản ứng thì cự vật giữa háng đã bị nắm lấy.

Đầu sỏ gây tội lại ra vẻ đắc ý nhìn anh: "Sao hả, có quen không?"

"Mạnh Nhiên!"

Người phụ nữ này, đúng là vô lý!

Chu Tử Tiện hạ giọng, khuôn mặt tuấn tú như đọng lại một lớp sương lạnh: "Đây là hành lang, cô muốn bị người ta thấy à? Bỏ tay ra nhanh lên."

"Không bỏ đấy."

Anh không có cách nào khác, đành phải nắm lấy cổ tay cô. Không ngờ rằng thiếu nữ lại nắm thật chặt "cái kia" làm Chu Tử Tiện cứng cả người. Chỉ nghe thấy cô chậm rì rì mà nói: "Anh còn bắt nạt tôi nữa thì tôi siết cho nó nổ luôn bây giờ."

Tôi bắt nạt cô? Chắc là giận quá lại thành cười, ánh mắt của người đàn ông vẫn lạnh băng như cũ nhưng bên môi lại cong nhẹ lên: "Được, không bỏ đúng không?"

Anh bỗng nắm lấy eo Mạnh Nhiên, khiêng cô lên vai. Không kịp đề phòng, Mạnh Nhiên buông lỏng tay, đang định giãy giụa thì thấy anh giơ chân đá văng cửa một phòng bao bên khác hành lang.

Bên trong có một người phục vụ đang quét dọn, anh lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Người phục vụ kinh hoảng mà đứng lên, vừa định mở miệng thì người đàn ông đã khiêng thiếu nữ vào trong. Lúc lướt qua, một tấm thẻ màu đen bị ném vào trong tay anh ta:

"Ra ngoài đi, phòng này tôi bao."

Trên mặt thẻ có khắc mấy chữ "CHU TỬ TIỆN" đoan chính. Người phục vụ đã làm ở Khải Tát Cung nhiều năm, đã được nghe kể về vị "Đại Phật" này vô số lần. Anh ta vội vàng cúi đầu khom lưng mà cầm tấm thẻ kia ra ngoài, còn biết điều mà treo bảng "đừng làm phiền" lên.

Mạnh Nhiên vừa nghe thấy âm thanh cửa đóng lại, ngay lập tức giãy giụa mạnh hơn: "Biếи ŧɦái này, bỏ tay ra! Anh muốn làm gì!"

Bị đặt xuống ghế sofa to rộng, cô thấy Chu Tử Tiện nheo mắt lại: "Vừa rồi cô muốn làm gì?"

"Tôi..." Tôi chỉ muốn lại gần anh một chút thôi mà...

Trong nháy mắt, vô cảm thấy vô cùng ấm ức. Rõ ràng vừa mới nói yêu cô, giờ lại bảo không biết cô. Mơ mơ hồ hồ, cô hoàn toàn lẫn lộn cảnh trong mơ với hiện thực. Mạnh Nhiên không biết đây là do Đặng Giang đã bỏ thuốc làm cô choáng váng, chỉ thấy chóp mũi chua xót:

"Có phải là anh... không thích tôi hay không?"

Chu Tử Tiện không hiểu ra sao, thấy cô ngồi ở chỗ kia, nâng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay lên, trong mắt như tràn ngập sương mù. Thấy anh không nói gì, cô lại cúi đầu, nhưng một tia đen tối lại trong mắt, như một đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ, trông mong có người đến chơi cùng.

Chu Tử Tiện vốn định để cô ở chỗ này rồi đi, bây giờ lại không bước nổi chân.

Anh nghĩ đến cái tên cô vừa nói ra - Tần Sơ. Vậy là cô nhận nhầm anh thành người khác, mà người kia bắt nạt cô?

"Cô..." Bất giác nhăn mày, anh vẫn nhàn nhạt nói: "Cô nhận sai người rồi."

"Tôi không nhận sai."

"Tôi là Chu Tử Tiện." Không phải là Tần Sơ gì đó.

"Tôi biết anh là Chu Tử Tiện." Thiếu nữ lại ngẩng đầu. Lúc này, nước mắt của cô đã cạn, trong mắt lại hiện ra một loại u ám.

"Anh ở với tôi một chút, được không? Tôi hơi sợ..."

Suýt nữa thì bị xâm phạm, nhưng thật ra lúc đó cô cũng không sợ hãi mấy. Bởi vì cô đã quen, quen với việc phải đối mặt với tất cả mọi chuyện một mình. Có lẽ là đã từng hưởng thụ cảm giác được che chở ở trong mơ, nên khi người đàn ông này kéo cô ra ngoài, cô bướng bỉnh mà cho rằng, anh là người sẽ làm bạn với cô.

Thật lâu sau, không ai nói gì. Mạnh Nhiên cuộn người lại, đang định cuộn chặt lên thì bỗng cảm giác sofa bên cạnh lún xuống.

Nhíu mày, âm thanh của Chu Tử Tiện lạnh hơn: "Tôi rất bận."

Tối nay còn có hội nghị qua video, còn cả mấy giấy tờ cần anh ký tên. Tinh Hằng là tập đoàn tài chính lớn bao gồm nhiều lĩnh vực, tuy rằng không cần Chu Tử Tiện tự tay làm mọi chuyện, nhưng lịch trình của anh cũng luôn kín.

Thế mà bây giờ anh lại ngồi ở đây, cùng với một người phụ nữ chỉ mới gặp mặt hai lần.

Cánh tay chợt nặng, bị tay nhỏ quấn lên. Mỹ mãn mà ngửi mùi nước hoa Cologne(*) nhàn nhạt trên người anh, Mạnh Nhiên cảm thấy như lại được sưởi ấm.

"Ôm em một cái, được không?"

Người đàn ông không nhúc nhích.

Tay nhỏ bắt đầu trượt xuống, qua mấy tiếng vang "sột soạt", cánh tay dài vươn ra, kéo cô vào trong lòng ngực.

Thiếu nữ lập tức yên ổn, gác đầu lên ngực anh, cọ cọ nhẹ nhàng.

Chỉ là không lâu sau, cô lại ngẩng đầu: "Anh hôn em một tí đi."

Anh vẫn bất động như cũ, nên cô quyết định tự lực cánh sinh. Lúc này Mạnh Nhiên không tự đập hàm răng của mình nữa, nhưng vẫn không được nhẹ nhàng cho lắm. Bàn tay to nắm lấy ót cô, định đẩy cô ra, cô lại bất khuất, cố gắng quấn lên.

Sau mấy lần truy đuổi, hai người đều thở không ra hơi. Ánh mắt của Chu Tử Tiện ngày càng sâu, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: "Mạnh Nhiên, cô nghĩ tôi là Liễu Hạ Huệ à?"

Anh không muốn bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không thể thờ ơ sau năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô.

Ai ngờ, Mạnh Nhiên chớp chớp mắt như thấy vấn đề của anh rất kỳ lạ: "Ý anh là, anh cũng muốn hôn em?"

"Vậy anh cứ hôn đi."

Muốn hôn thì hôn đi chứ, đâu phải là cô không cho?

Vừa nghĩ xong, cô đã bị ấn thật mạnh xuống sofa. Trên đôi môi mỏng của người đàn ông còn ương vệt nước cô liếʍ lúc nãy, lưỡi của anh nhanh chóng thâm nhập, cạy hàm răng của cô ra, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương vừa làm loạn.

"Ưʍ..."

Người Mạnh Nhiên vốn đã nhũn ra, giờ lại bị cái lưỡi to kia tàn sát bừa bãi trong miệng nhỏ, bây giờ cả ngón tay cũng không động đậy nổi. Ngoài dự đoán, động tác của Chu Tử Tiện cũng không thô bạo. Anh ngậm lấy đôi môi anh đào của cô mà liếʍ mυ'ŧ, rồi lại mυ'ŧ từ đầu lưỡi đến cuối lưỡi, mang đến sự ngứa ngáy tê dại liên tục.

Trong khi hôn môi, thân thể của hai người họ cũng dựa gần nhau hơn.

Cảm giác được một thứ cưng cứng đâm vào đùi cô, Mạnh Nhiên mơ màng nghĩ, lúc nãy cô sờ cũng đâu có lớn như vậy nhỉ...

Lúc đó bị cô xoa một cái, côn th*t đã có dấu hiệu ngẩng đầu. Tuy rằng sau đó cô buông lỏng tay, nhưng rồi lại vặn vẹo, cọ cọ trong lòng ngực Chu Tử Tiện. Không biết từ lúc nào, cự long kia đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Cô cũng không sợ hãi, vô cùng nghe lời, tùy ý để người đàn ông hôn. Cái miệng nhỏ bị anh ngậm chặt, cô không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng. Đôi chân dài tách ra, vòng lấy eo người đàn ông: "Nóng..."

Lúc nói như vậy, thiếu nữ chớp mắt, trên mặt hoàn toàn không có sự lẳиɠ ɭơ, mà vẫn vô cùng ngây thơ.

Chu Tử Tiện biết rõ, anh đã sơ suất. Ở vị trí của anh, phụ nữ nhào vào trong ngực thật sự quá nhiều, không phải là chưa từng gặp mỹ nhân kế. Lúc bị Mạnh Nhiên cuốn lấy ngoài hành lang, anh cũng đã từng nghĩ, cô có phải cố ý hay không?

Nhưng nếu đây là cái bẫy, vậy thì anh cũng đã hoàn toàn rơi xuống. Nhìn ánh mắt trong suốt của cô, không hiểu sao anh lại biết chắc rằng, cô không phải cố ý.

"Từ từ, đừng cởϊ qυầи áo."

Bàn tay to đè lấy tay Mạnh Nhiên đang định mở vạt áo. Người phục vụ vội vàng đi, chưa kịp bật lò sưởi trong phòng. Bây giờ vẫn là đầu xuân, bị lạnh thì không tốt.

"Em nóng." Thiếu nữ mếu máo.

Chu Tử Tiện không khỏi bật cười, mang theo sự dỗ dành ngay cả anh cũng chưa nhận ra: "Nóng là bình thường, không tin thì em cứ sờ tôi mà xem."

Quả nhiên, thiếu nữ ôm lấy anh mà sờ soạng. Tuy rằng còn cách một lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được độ ấm truyền ra từ cơ bắp tráng kiện. Tay anh cũng theo đó mà dò vào vạt áo, khẽ vuốt ve thân thể mềm ấm trơn trượt.

Cảm xúc non mềm làm người yêu thích không buông tay. Ban đầu Chu Tử Tiện chỉ vuốt ve nhẹ nhàng, dần dần lại không nhịn được mà mạnh mẽ hơn. Bàn tay to lướt qua, nhéo một cái, để lại một dấu vết hồng hồng.

(*) : Nước hoa Cologne là một loại nước hoa chỉ chứa 2 - 5% tinh dầu.

*****

Logic của tổng giám đốc Chu:

Vô lý - kéo người ta vào phòng bao.

Cô nhận sai người rồi - ở lại cùng với người ta.

Tôi rất bận - ôm ôm ấp ấp, hôn hôn hít hít.