Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại s1apihd.com @PhuongNhaAnn
Vậy nên chỗ này... là phòng nghỉ ở Khải Tát Cung?
Mạnh Nhiên biết, ở những hội sở tư nhân thế này, ngoại trừ phòng bao thì còn có các phòng ngủ riêng tư dành cho khách.
Chu Tử Tiện đã rời đi, kim đồng hồ chỉ 9 giờ. Ánh sáng le lói luồn vào từ ngoài bức màn, làm Mạnh Nhiên nhớ lại một đêm triền miên hôm qua.
Không phải là chưa từng giãy giụa, nhưng cả người Mạnh Nhiên chả có chút sức lực nào. Sau khi vào phòng đóng cửa, cô bị người đàn ông đặt lên trên giường lớn mềm xốp, ngay sau đó là âm thanh "sột, soạt", một thân thể rắn chắc phủ lên.
Da thịt của anh nóng bỏng như vậy, chỉ mới đến gần thôi mà cô đã nhũn hết cả người, lạc lối trong mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt kia.
Cái ôm ấm áp bọc quanh cô, anh không lưu tình chút nào mà xâm lược cô, mãnh liệt thọc vào rút ra. Chân của thiếu nữ bị người đàn ông đặt lên đầu vai, bị bắt chu cao mông nhỏ, trong tầm nhìn mơ hồ chỉ có hình ảnh cây côn th*t thô to kia lần lượt chọc phá cô.
"A, a... Không được... Hỏng, sắp hỏng rồi..."
Cô liều mạng mà lắc đầu, không chạy thoát được, lại làm người ta chìm đắm trong ấy.
Trên trán Chu Tử Tiện, mồ hôi nhỏ giọt. Có giọt rơi xuống đôi thỏ trắng đang run rẩy vì bị va chạm của thiếu nữ, cũng có giọt chảy xuôi xuống cổ anh, dọc theo cơ bắp rõ ràng rồi biến mất nơi hạ thể hai người kết hợp, hoặc là hoàn toàn chui vào kẽ mông của anh.
Tay nhỏ nắm chặt lấy anh, Mạnh Nhiên như một người đuối nước, chỉ có thể liều mạng mà chộp lấy khúc gỗ cứu mạng. Cơ bắp dưới lòng bàn tay lại sôi sục một lần nữa, tay cô lướt qua, sờ thấy một vết sẹo nho nhỏ trên cổ tay phải của anh, như dấu răng của một đứa trẻ để lại.
Từ từ, vết sẹo?
Mạnh Nhiên vốn đang định đỡ tường vào phòng tắm, đột nhiên dừng lại.
Vết sẹo kia, cô đã từng nhìn thấy trên cổ tay của Tần Sơ! Tay phải, dấu răng, dựa vào trí nhớ mà đối chiếu lại, cô phát hiện hai vết sẹo kia thế mà lại giống nhau như đúc!
"Sao có thể..."
Cô và Chu Tử Tiện mới gặp nhau hai lần. Nếu không có việc ngoài ý muốn ngày hôm qua, chỉ sợ là cả đời cô cũng không có cơ hội nhìn thấy vết sẹo kia. Nhưng giấc mơ ấy, lại xảy ra vào buổi tối hôm trước.
Nếu nói là vì cô quá "ấn tượng" với Chu Tử Tiện nên mới có thể mơ thấy Tần Sơ giống anh như đúc, thế thì vì sao cô không biết Chu Tử Tiện có vết sẹo trên cổ tay mà vẫn mơ thấy vết sẹo kia?
Mạnh Nhiên không rõ vì sao, có lẽ là cô nhớ nhầm, hay chỉ là trùng hợp?
Bất tri bất giác, cô đã ngây ngốc nửa ngày trước cửa phòng tắm.
Đau đớn giữa hai chân kéo cô về hiện thực. Nhìn thoáng qua thân thể hỗn loạn của mình, Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy đau đầu.
Tên đàn ông thúi kia, xuống tay rõ là mạnh... Hôm qua là lần đầu tiên của cô, chẳng lẽ anh ta lại không cảm giác được? Làm cô lâu như vậy, suýt nữa thì chặt đứt cả eo của cô luôn.
Quên quách vết sẹo kia đi, bây giờ việc quan trọng nhất là nhanh chóng thu dọn, về nhà.
Cũng may, Chu Tử Tiện có cầm thú thì cầm thú đấy, nhưng mà không "ngủ xong thì vội kéo quần chạy". Lúc rời giường, Mạnh Nhiên thấy trên người mình khô khô mát mát, hiển nhiên là đã được rửa sạch.
Cô nhìn kỹ bản thân qua tấm kính dài trong phòng tắm. Trải dọc từ cổ đến đùi là các dấu vết hồng tím tròn tròn, thậm chí còn có mấy dấu răng.
Có lẽ là do bị chà đạp quá lâu, đến bây giờ núʍ ѵú vẫn còn sưng tấy lên, to bằng cả hạt lạc. Mạnh Nhiên nhẹ nhàng chạm vào một chút, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Giữa hai chân, hoa môi uể oải, nhụy hoa hỗn loạn. Huyệt thịt nho nhỏ vốn đóng chặt, giờ đây lại tạo thành một khe hở nhỏ, nếu nhìn kỹ còn thấy ở giữa đỏ bừng.
"... Cầm thú!" Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi mắng.
Tuy rằng đúng là cô ra tay trước, nhưng anh cũng không thể đến mức không từ chối ai như thế chứ? Không chỉ như vậy, lại còn dùng rõ là nhiều tư thế lăn lộn cô.
Mạnh Nhiên nhớ Chu Tử Tiện để cô nằm sấp theo tư thế quỳ bò, ưỡn hông, cắm "phụt" một cái. Không chỉ vào vừa sâu vừa tàn nhẫn, còn cứ thích tét mông cô.
Cô bị làm đến mức khóc tu tu lên, thế mà anh cũng không thương hương tiếc ngọc. Anh lau sạch nước mắt trên má cô, ra lệnh cho cô ngậm lấy ngón tay anh mà liếʍ. Ngón tay thon dài bắt chước động tác thọc vào rút ra của dương v*t mà quấy lạn trong miệng cô, trêu đùa cái lưỡi đinh hương, còn bắt cô liếʍ hết nước bọt, không được để chảy ra ngoài tí nào.
Sau khi giải phóng một lần, anh xuống giường, nắm lấy cặp đùi ngọc của thiếu nữ mà để bên hông mình. Bàn tay to dùng sức xoa nắn hai con thỏ nhỏ đã vừa hồng vừa sưng, anh đứng ở mép giường, lại cắm vào một lần nữa.
Cô mơ mơ màng màng cả đêm, Mạnh Nhiên nhớ là mình cứ khóc mãi, cứ rêи ɾỉ mãi. Hạ thể bị lấp đầy ướt đẫm, vừa căng vừa nóng. Về sau cô khàn cả giọng, nói không nên lời, Chu Tử Tiện bèn dùng miệng mớm nước ấm cho cô.
Điều may mắn duy nhất là anh không bắn vào trong.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc lần lượt phun ra giữa hai chân thiếu nữ, trên bụng, thậm chí là trên ngực, chảy xuống theo da thịt trắng như tuyết. Cô gái nhỏ trần như nhộng nằm ngửa, hai chân không tự giác mà mở ra, âʍ ɦộ nhỏ nhắn bị chọc đến mức đỏ bừng còn đang co rút, cái miệng nhỏ phun ra từng đợt d*m dịch.
Mặt cô ửng hồng, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu. Cái miệng nhỏ vô thức rêи ɾỉ khe khẽ:
"Đừng... Nhiều, nhiều t*nh dịch quá... To quá... Sắp bị căng hỏng rồi..."
Xuân sắc như thế, ai có thể nhẫn nại chứ? Người đàn ông vừa nếm được vị thịt lại "khí huyết dâng trào" một lần nữa, dương cụ giữa háng nhanh chóng dựng đứng. Anh nắm lấy đôi chân của cô, áp lên ngực mình, lại lần nữa hoàn toàn xỏ xuyên qua hoa huyệt mềm mại.
Vậy nên, sau một đêm dài đằng đẵng, cả người Mạnh Nhiên như bị xe tải nghiền qua vậy. Cũng không hiểu sao tên đàn ông thúi kia vẫn cứ tinh thần sáng láng, còn có sức tắm rửa giúp cô.
Lúc rửa mình thì thiếu nữ đã rơi vào hôn mê, không biết là cô được Chu Tử Tiện ôm vào phòng tắm, đặt trong bồn. Anh lau người cho cô, chỉ thấy trơn trơn dính dính, là vì cô vốn đã mềm mại, lại bị bắn một đống dịch trắng lên người.
Phải nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi, Chu Tử Tiện mới không làm thêm một lần ở phòng tắm.
Đã qua nửa đêm. Anh cẩn thận lau rửa cho ôn hương nhuyễn ngọc(*) trong lòng, tranh thủ xoa xoa viên d*m hạch sưng đỏ giữa hai chân của cô, đổi lấy tiếng rêи ɾỉ mềm mại của thiếu nữ đang mê man.
(*): Tức người con gái dịu dàng, xinh đẹp.
Bàn tay lướt qua từng tấc da thịt. Sau khi tách hoa môi ra để rửa sạch bằng nước ấm, anh lại vạch kẽ mông của cô ra, đầu ngón tay ấn lên cúc huyệt chặt khít, rửa sạch cả những nếp uốn xung quanh lỗ đ*t nhỏ nhắn.
Nhưng Mạnh Nhiên lại không cảm kích chút nào. Để cho chắc ăn, cô lại tắm rửa một lần nữa. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô vừa lau tóc vừa nghĩ về chuyện tương lai. Đúng lúc này, điện thoại để ở mép giường bỗng vang lên.
Cô vội bước sang, cầm lấy điện thoại, hai chữ "Chị Tô" nhấp nháy trên màn hình.
Không hiểu sao, Mạnh Nhiên hơi chột dạ. Với cô, chị Tô như là một người chị cả. Chuyện tối hôm qua của cô đã phạm phải tối kỵ của một nghệ sĩ, nếu mà bị chị Tô biết thì...
Nuốt nước bọt, thiếu nữ nghe máy.
"Tiểu Nhiên, em đang ở đâu đấy?"
"Có ở đâu đâu ạ... Ở nhà thôi ạ." Cô nói qua loa.
"Vậy thì tốt. Em nhanh chóng chuẩn bị một chút đi đoàn phim vừa liên hệ chị. Nhà đầu tư đã nhả ra, đạo diễn Trần cho em đến thử kính một lần nữa."
*****
Nhà đầu tư họ Chu nọ: Zui zẻ wa (~ ̄▽ ̄)~