Cô nhắn tin cho bé My bắt taxi tới bv còn mình lúc này vẫn nên bên cạnh chị, không thể để chị một mình. Đồng thời cũng gọi thông báo cho mấy chị em cùng bạn bè chị vì trong thời gian qua họ cũng lo lắng và quan tâm chị thật nhiều.
20 phút sau khi cô nhắn tin bé My đã có mặt tai bv. Vừa vào cũng nhào tới ôm chầm lấy chị.
- Mẹ, mẹ làm con lo quá, con sợ mẹ sẽ không tỉnh lại với con nữa.
- Ngốc, làm sao mẹ lại bỏ con cho được chứ. Nhưng con nới lỏng tí, mẹ sắp thở không nổi rồi.
- Dạ con vui quá nên quên mất.
Bé My vội rời chị và ngồi thẳng ngay mép giường.
Lúc này chị mới nhìn rõ con gái mình, áo dài, khuôn mặt cũng đã khác nhiều trong trí nhớ của chị. Nhíu mày như nghĩ ngợi.
- Con gái của mẹ đã cao lớn như vậy sao?
- Dạ con 16 tuổi rồi mà mẹ. Sắp hết cao nữa rồi.
- Con nói con 16 tuổi.
- Dạ. Mà mẹ thấy trong người sao, khoẻ không?
- Mẹ khoẻ nhưng nói nhiều cũng hơi mệt. Mẹ nhớ là con mới 12 tuổi thôi mà, sao lại là 16.
- Mẹ....
- My, mẹ con mệt rồi. Để mẹ nghĩ tí đi con. Khi nào khoẻ hẳn rồi nói tiếp. Con ra ngoài với cô một lúc.
Cô lên tiếng vì sợ chị mệt và sợ chị phải suy nghĩ. Kéo lại chăn cho chị rồi cùng bé My ra ngoài. Bé My thì không hiểu chuyện gì cả, sao lại nói mình mới 12 tuổi.
Cô nói sơ qua tình trạng trí nhớ của chị với bé My cũng như những người tới thăm chị. Dặn mọi người không gợi lại trí nhớ của chị trong 3 năm trước tai nạn, cô sợ chị cố tìm sẽ đau đầu.
Mỗi lần có ai vào thăm là cô lại thêm một lần buồn và tủi. Ai chị cũng nhớ, chỉ có cô là chị không thể. Cô biết không phải với chị cô quá nhạt nhoà dễ phai mà có thể đó là thử thách hoặc cũng có thể số mệnh hoặc cũng có thể duyên giữa cô và chị ngắn ngũi hoặc giữa chị và cô không nặng nợ, không cần phải trả cho nhau đến suốt cuộc đời này..... Cô thực sự không biết và có lẽ không ai biết được.
Quỳnh cũng nằm trong diện của cô vì vào làm cty chị chưa được 3 năm. Chị không có ấn tượng về Quỳnh. Nhưng chị có nhớ Quỳnh hay không cũng không quá quan trọng. Quỳnh đang làm trợ lí trong cty thì vẫn sẽ làm trợ lí trong cty, không có gì mất mát. Với Quỳnh, miễn chị tỉnh lại là cô đỡ đi phần nhọc nhằn. Quỳnh chỉ mong có vậy.
Sau một tuần theo dõi và cũng là một tuần cô túc trực trong bv cùng chị thì chị cũng được xuất viện. Theo dặn dò bs thì vẫn tránh để chị suy nghĩ vì trong thời gian vài tháng cơn đau đầu thường xuyên xuất hiện. Chỉ để chị vui vẻ và mỗi ngày phải đưa đi tập vật lí trị liệu.
Và hiển nhiên cô vẫn là người đón chị ra viện.
- Nhà tôi không ai đón tôi sao?
- Chỉ có mình em vì sáng nay bé My đi học.
- Mà em là quản gia nhà tôi thật sao.
- Vâng.
- Em làm từ khi nào?
- Một năm trước.
- Lúc tôi bị tai nạn.
- Vâng. Trước đó thời gian ngắn.
- Mà sao tôi phải cần tới quản gia.
- Vì em có nợ chị một khoản tiền mà không đủ khả năng chi trả nên làm việc này để trừ.
Cô nói rất trôi chảy giống như là sự thật.
- Em nợ tôi bao nhiêu và phải làm trong thời gian bao lâu. Có giấy nợ không?
Chị tuy mới hồi phục nhưng qua cách nói chuyện cho thấy chị vẫn sáng suốt. Chị cũng có rất nhiều thắc mắc, nhất là vị trí quản gia của cô. Một tuần qua rất muốn nhưng chưa hỏi vội. Nhưng nhìn cô thật hiền có lẽ không nói dối với mình.
- Không có giấy nợ, chúng ta chỉ thoả thuận miệng thôi. Em làm ở đây hai năm thì hết nợ. Tính ra còn một năm nữa.
- Ờ.
- Thời gian này chị chưa khoẻ hẳn, sợ đêm đến giật mình và còn việc vệ sinh nữa nên thời gian này em sẽ ngủ phòng chị. Sau này chị khoẻ em sẽ chuyển qua phòng khách. Chị thấy sao?
- Ờ. Sao cũng được. Mà em sẽ ngủ ở đâu?
- Em sẽ để thêm một cái nệm nhỏ nằm dưới đất, chị không thấy phiền chứ.
Cô rất muốn cùng giường với chị nhưng làm sao có thể vì hiện giờ cô chỉ là quản gia. Có thể ngang hàng với chị sao?
- Không. Mà thôi, em ngủ cùng tôi luôn đi, dù gì giường cũng rộng, mình tôi có nằm hết đâu.
Chị cứ thấy cô thật thà dễ thương, cộng thêm thời gian qua cô đối đãi với mình rất tử tế và lễ phép, với lại nhìn cũng sang nên cũng không muốn để cô nằm dưới đất. Thêm nữa làm vậy phiền phức nên đã bộc phát nói ra lời vừa rồi. Chị luôn vậy, bản tính hiền lành nhu mì trước đây đã vậy, giờ cũng không có gì thay đổi.
Hiển nhiên cô rất vui nhưng vẫn muốn hỏi lại.
- Được sao?
- Em nằm phần em tôi nằm phần tôi đừng đυ.ng nhau là được. Mà em bao nhiêu tuổi rồi?
- Em ba mươi.
- Ờ. À, cty của tôi, thời gian tôi nằm viện ra sao rồi, ai lo?
Chị dù có quên nhưng phần kí ức trước đó vẫn còn, và hiển nhiên làm sao quên cty mà mình đã một tay gầy dựng cho được. Một năm qua không biết cty của mình như thế nào, chị rất lo.
- Chị đừng suy nghĩ nhiều, cty vẫn ổn. Tạm thời hai tháng này chị cứ nghỉ ngơi, khi nào bình phục hẳn em sẽ nói với chị và lúc đó chị sẽ đi làm lại.
Chị hiểu cô nói gì, cũng hiểu sức khoẻ của mình lúc này nhưng vì nôn nóng nên quên mất. Không nghĩ cô lại chu đáo và lo nghĩ cho mình nhiều đến vậy. Có một quản gia như cô cũng đáng. Nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao cô lại chu đáo và lo lắng cho sức khoẻ của mình đến vậy. Thật tình nhìn ngang nhìn dọc, xét tới xét lui vẫn thấy cô giống một người có trí thức hơn quản gia. Nhưng cách cô chăm sóc mình thì lại rất giống một quản gia hoặc hơn là y tá riêng. Rất giống.
- Ừm. Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp thật tốt.
- Thôi chị nghỉ đi, em ra phụ dì ba cơm nước.
- Ừm. Cảm ơn em.
- Không có gì, nhiệm vụ của em mà.
Cô nuốt nước mắt vào lòng vừa đi vừa nghĩ ngợi. Mình lúc này thân phận không khác gì một quản gia. Chị đã thật sự không nhớ mình, không có một chút kí ức về mình. Nhìn chị vô tư nói cười cùng mọi người mà lòng cô nghe chua xót. Chị vẫn giống như trước đây, vẫn đối với mình rất nhẹ nhàng và tình cảm, chỉ khác là chị xem cô như bạn hoặc tệ hơn nữa là người làm công.
Cô đi rồi chị nằm nghĩ ngợi lung tung, chị cũng đã biết mình quên đi một phần kí ức, hay chính xác hơn là kí ức của ba năm trước khi gặp tai nạn. Không một ai cho chị biết ba năm qua đã xảy ra những gì nên chị phải tự mình tìm lại. Có điều chưa nghĩ ra chuyện gì thì đầu đã đau không chịu được. Chị đành bỏ cuộc.
Đêm nay là đêm đầu tiên cô cùng giường với chị sau hơn một năm. Nhưng cùng giường thì đã sao, chị nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ vì vẫn phải dùng thuốc an thần cộng thêm không được phép suy nghĩ. Chị vô lo, cũng không một chút cảm giác gì về cô.
Cô sau khi đắp chăn cho chị thì vẫn chưa thể dỗ giấc ngủ của mình. Nhẹ nhàng nghiêng mình nhìn chị trong tiếng thở đều cô chợt nghĩ: Người yêu mình đây sao, người phụ nữ của mình đây sao, đang gần trong gang tấc mà sao có cảm giác như xa vời vợi. Muốn chạm vào chị quá, nhưng không thể, mình giờ là quản gia, làm sao dám. Với cô giờ đây chỉ được chạm vào chị mỗi khi dìu chị làm gì đó, nhưng có thể thời gian được chạm vào chị cũng không còn nhiều. Làm sao lấy lại kí ức giữa hai ta, cô không muốn chị đau đầu vì suy nghĩ, lại càng không có niềm tin với khả năng tự nhớ lại. Cô không biết giờ mình phải làm sao?
Ngày đầu tiên chị đi tập vật lí trị liệu. Vì đã lâu không vận động, với chị giờ đi lại cũng rất khó khăn vì các cơ bắt đầu giãn ra. Mới bước vài bước chị cảm giác đau đến tận xương tuỷ. Cảm giác như có vài giọt nước mắt trào ra, nóng cả gò má. Chị không nghĩ sẽ khó khăn đến vậy.
Cô vẫn sát cánh bên chị dù chị ở đâu nên lúc này hiển nhiên bên chị vẫn có cô. Cô biết chị đang đau, không muốn chị gắng sức. Cô lại bên nhẹ nhành lau mồ hôi sẵn lau luôn giọt nước mắt trên má cho chị.
- Chị đừng vội, mới ngày đầu nên phải từ từ. Chị ấy hôm nay chỉ tập vậy thôi được không bs.
Cô vừa nói với chị vừa quay qua hỏi bs và cũng mong nhận được sự đồng ý từ bs.