Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 62

- Ấy ấy, ông đừng đánh giá tôi cao quá. Tôi không quyền không thế làm sao làm được mấy chuyện đó. Có trách là trách ông quá tham lam đã bị đồng tiền che mắt. Đừng trách người khác.

- Được lắm, tao sẽ ghi nhớ. Đợi đó.

- Ông đừng vội, tôi còn tin vui muốn báo với ông. Tôi đã hợp đồng thuê khu đất đó rồi, nếu không có gì thay đổi thì sẽ khởi công trong thời gian tới. Nếu sau khi ra mà chưa có việc làm, tôi sẽ dành cho ông một vị trí tốt ở đó. Ông thấy sao, tôi cũng khá ưu ái cho ông đó chứ.

- Mày....

- Đề nghị phạm nhân AZ20177 giữ trật tự.

Quản ti liền lên tiếng khi ông ta đập bàn và định chồm tới túm cổ cô.

- Cô làm sao thu xếp hai hộ còn lại đến khu tái định cư.

Dù đang rất căm thù cô nhưng ông cũng muốn biết vì dù gì họ cũng có người làm bên uỷ ban nên với số tiền họ cho là không thoả đáng, họ nhất quyết không đi. Ông đã dùng mọi cách kể cả hăm doạ mà vẫn không được. Làm sao cô ta có thể...

- Tôi đã nói rồi, tôi không có quyền lực nên không thể dùng quyền lực như ông. Tôi dùng cái này ( cô chỉ vào tim và đầu của mình ), cộng thêm lời hứa sẽ thu xếp một vị trí tốt cho con cháu họ khi công trình đưa vào hoạt động.

Thật sự cô đã đưa ra giá đền bù cao hơn cộng với điều kiện sống tốt hơn tại khu ở mới nên họ mới chịu dời đi. Đồng thời kèm điều kiện bên Uỷ ban, nếu cô thoả thuận được với hai hộ kia thì hợp đồng này phải thuộc về cty cô.

- Mày giỏi lắm, tao hứa là sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Tôi sẽ đợi.

Vậy đấy, vì chị cô có thể làm tất cả. Có thể thấy được tình yêu cô dành cho chị lớn như thế nào. Chỉ cần chị muốn có cô sẽ mang về cho chị và những ai có ý định với chị, cô sẽ không bỏ qua.

Thời gian cứ âm thầm lặng lẽ trôi.

Ở cty, cô đã nắm phần kiểm soát cộng với sự ủng hộ tuyệt đối của ban lãnh đạo, mọi việc đã đi vào quỹ đạo vốn có. Vũ Thịnh tạm thời không là mối đe doạ với cô cũng như cty.

Quỳnh bên cạnh cũng thấy được sự quyết đoán và hiệu quả của cô trong công việc.Cũng nhận thấy tình yêu cô dành cho chị lớn như thế nào nhưng không hiểu sao con tim lại luôn hướng về cô. Quỳnh biết có thể cả đời này sẽ vẫn không thể có được tình cảm và con tim cô nhưng vẫn muốn bên cạnh cô mỗi ngày. Với Quỳnh chỉ cần bên cô và nhìn thấy cô cười thì mình cũng mãn nguyện.

Đã nói sẽ cho bé My có một gia đình với đầy đủ thế hệ nên mùng 5/5 cô cùng bé My về quê thêm một chuyến. Năm trước cùng chị trên chuyến xe với bao nhiêu nỗi niềm, vui buồn đan xen. Năm nay cùng bé My cũng có vui có buồn. Cô vui vì bé My và mình ngày càng gắng bó gần gũi đúng nghĩa gia đình, buồn vì chuyến đi này không chị bên cạnh. Nếu có chị, đây sẽ là một gđ hạnh phúc.

Bé My sau lần cùng với cô về tết thì lần này tỏ ra thoải mái và quấn quýt với bà ngoại hơn. Mẹ cô cũng rất thích con bé, có lẽ nó còn nhỏ hoặc có thể do nó ngoan hiền hoặc có thể mẹ cô đã suy nghĩ thoáng hơn.... Chung quy cô không rõ, chỉ biết giữa hai bà cháu ríu rít cả ngày. Mẹ cô theo đó cũng vui hơn, cười nhiều hơn mỗi lần trò chuyện với con bé. Qua hàng xóm chơi cũng dắt con bé theo bảo để làm quen. Cô rất vui, với cô vậy cũng đã một phần yên tâm về mối quan hệ của chị và cô nếu chị tỉnh lại.

Bé My đã học hết lớp 10 và sắp bước vào lớp 11. Nếu chị không chịu tỉnh lại, cô dự định sẽ cho bé My đi du học sau khi học xong lớp 12. Nhưng từ đây tới đó còn dài, biết đâu sẽ có bất ngờ.

Hôm nay bé My khai giảng nên phải đi sớm. Những ngày như thế này cô luôn là người đưa con gái đến trường mà không phải là tài xế. Thấy thời gian còn sớm so với giờ làm việc ở cty, cô quay xe rẽ hướng BV định vào với chị một lúc thì bất chợt có đt.

- Alo, Uyên nghe.

- Tôi gọi từ BV, thông báo với chị là người nhà chị vừa có dấu hiệu tỉnh lại.

- Dạ dạ, tôi biết rồi, tôi tới ngay. Tôi cảm ơn.

Cô rối rít cả lên, không rối rít sao được. Cô mong ngày này lâu lắm rồi. Vẫn mong có kì tích nhưng qua thời gian dài cô lại không có niềm tin. Nay chị tỉnh, làm sao cô không vui được, làm sao kìm được cảm xúc của mình. Cô tăng ga, mong có thể gặp chị ngay lập tức.

- Chị, mừng chị tỉnh dậy. Em rất vui.

Cô vừa nói vừa cuối xuống ôm chị, không quên tặng thêm chị nụ hôn ngay má. Mặc kệ hiện tại ở đây có bao nhiêu người, cô không quan tâm mà vẫn vô tư thể hiện tình cảm của mình. Với cô, người cô yêu mới quan trọng. Trải qua trận cải tử hoàn sinh này thì cô biết điều gì mới quý giá nhất. Nhưng chị nhẹ đẩy cô ra...

- Cô là ai?

Chị nói nhưng không rõ ràng lắm vì sau thời gian dài không nói chuyện các cơ miệng có vẻ như không theo ý muốn điều khiển của chị. Chị thấy hơi khó khăn.
- Chị đang đùa với em đúng không?

Cô vừa nói vừa cười cười, ngỡ chị muốn trêu mình. Nhưng chị vẫn lập lại câu nói củ.

- Em là ai, tôi có quen em sao?

Chị cảm thấy lần này nói dễ dàng hơn một chút nhưng vẫn chưa thật sự thoải mái lắm.

Cô bây giờ cảm giác ngờ ngợ, có thể mườn tượng một chút về trí nhớ của chị.

- Thế chị có biết mình là ai không?

- Tôi là Phạm Bảo Như.

- Gia đình và công việc của chị.

- Tôi có con gái năm nay 12 tuổi, nhà tôi có năm chị em gái, tôi cũng có một cty riêng.

- Con gái chị 12 tuổi à.

- Đúng rồi. Thế em là ai mà ở đây, con gái và mấy chị em tôi đâu?

- Em... Em.... Em là quản gia nhà chị.

Cô không nói nên lời, ấp úng mãi mới tìm được mình là ai trong lúc này. Bé My 12 tuổi, chuyện này là sao?

- Nhà tôi có quản gia sao?

- Vâng, chị mới tỉnh lại nên chưa khoẻ hẳn. Chị nghỉ đi, em gặp BS một lúc, lát em đưa con gái tới với chị. Bs, tôi có thể gặp riêng một lúc được không?

- Tôi cũng định trao đổi với cô.

- Dạ. Bs cũng nghe cuộc nói chuyện giữa tôi và chị ấy rồi. Chuyện này là sao BS?

- Theo tôi quan sát vừa nãy giờ thì có thể tạm thời kết luận bệnh nhân đã bị mất một phần trí nhớ. Có thể nói như thế này,bệnh nhân trong quá trình va đập một phần dây thần kinh bị chèn ép nên hiện tại chỉ nhớ được những khoảng thời gian nào đó về trước. Những chuyện gần đây không còn trong kí ức nữa. Nhưng cũng may bệnh nhân chỉ bị một phần dây thần kinh thôi, không đáng ngại. Quan trọng là sức khoẻ bệnh nhân tốt là ổn.

- Dạ, vậy sau thời gian có thể hồi phục không bs hoặc có thể tìm lại kí ức đó bằng cách thường xuyên gợi lại những chuyện trong khoảng thời gian đó không?

- Rất khó nói, dây thần kinh bị chèn ép nên có thể tự động được thông hoặc khi có sự va đập nó cũng sẽ thông. Cách gợi lại quá khứ cũng có một số trường hợp khả quan, nhưng cách này thường bệnh nhân sẽ chịu sự hành hạ bởi những cơn đau đầu kinh khủng.

- Dạ có nghĩa là hiện tại không có cách.

- Đúng vậy, hiện tại quan trọng là chăm sóc sức khoẻ cho bênh nhân thật tốt. Sau đó tập vật lí trị liệu để phục hồi quá trình vận động vì sau thời gian dài không hoạt động các cơ sẽ rất khó điều khiển.

- Dạ tôi hiểu rồi, cảm ơn bs.

Lúc này cô đã hiểu, chị không đùa. Mới đây cô còn được đưa lên chín tầng mây với thông tin chị tỉnh lại thì giờ đây cô có cảm giác mình đang rơi tự do xuống chín tầng địa ngục. Sau khoảng thời gian dài chờ đợi và cũng khóc hết nước mắt, giờ đây nước mắt cũng không còn để khóc. Cô lúc này thấy mình rất tỉnh, có lẽ đây là khoảng lặng duy nhất trong cô. Khoảng lặng này dành luôn cho chị, cô không biết mình sẽ còn lại gì. Nỗi lo mất trí của chị không phải cô không dự tính trước vì những trường hợp như thế này luôn làm cho bệnh nhân mất đi trí nhớ của mình. Nhưng với chị, tại sao

phần kí ức về cô lại quay về con số không.BS nói chị may mắn mất có một phần trí nhớ, đúng rồi, rất may nữa là khác. Nhưng tại sao phần đó lại rơi trúng vào người cô. Ông trời đang trêu ngươi cô sao, bắt cô chịu đựng chừng ấy thời gian còn chưa đủ. Giờ cô phải chịu đựng thêm bao lâu nữa, một tháng; một năm hay vài năm. Nếu cả đời này chị không lấy được phần kí ức đã mất.... Cô hiện tại không dám nghĩ tới. Thời gian qua cô chông chênh, giờ lại càng chông chênh hơn. Bão táp phong ba ngoài đời cô đã vượt qua, còn bão táp trong cô liệu cô có thể dễ dàng né tránh và vượt qua được không.... Bao giờ bão mới tan, sóng mới lặn và lòng cô mới được yên? Cô không biết được.