Chưa tới 8h sáng cô và bé My đã có mặt tại sân bay Đà Nẵng. Cần thêm một chuyến taxi và khoảng gần hai giờ đồng hồ nữa là cô cùng con bé sẽ có mặt tại nhà. Cô muốn cho bé My không khí của một gia đình với đầy đủ thế hệ.
Lần này về quê với cô không mang nhiều cảm xúc, cái lạnh cũng không còn thay vào đó là tiết trời nắng ấm của ngày đầu xuân. Nhưng lòng cô lại vô cùng lạnh lẽo, cô biết sẽ không có bất ngờ cho mình và cũng sẽ không ai mang nắng ấm đến cho mình.
Đón cô và bé My trong ngày đầu năm vẫn là con mực trung thành bao nhiêu năm nay. Có lẽ nó cũng biết hôm nay là ngày tết nên có vẻ nó mừng hơn mọi khi hay là có bé My nên nó muốn thể hiện mình mà nhảy lên gần tới bụng cô cùng với tiếng la của nó cũng to hơn mọi khi. Có lẽ do tiếng của nó đã đánh động tới ba mẹ vẫn đang còn làm gì đó trong nhà.
- Mực, ai mà mi la to vậy mực. Mi có im không, đầu năm đầu tháng mi đừng làm người ta sợ.
Có lẽ mẹ cô nghĩ là khách tới chúc tết nên đã la con mực.
- Dạ con. Chào ba mẹ con mới về.
- Uyên hả con, sao bảo là không về?
Mẹ cô ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi thấy con gái ở ngay trước mặt. Bà cứ tưởng năm nay chỉ có hai người già này thôi.
- Dạ con mới thu xếp. Con đưa bé My về thăm ba mẹ.
- Dạ con chào ông bà.
- Chào con năm mới, mới đó mà đã gặp con một năm rồi. Hai đứa ngồi đi.
Ba mẹ cô có vẻ rất thoải mái với bé My hay là ngày đầu năm nên ông bà không muốn nói tới chuyện của chị và cô hoặc cũng có thể bé My còn nhỏ nên...
- Con phải chào ông bà ngoại chứ My.
Cô muốn đây cũng là nhà của con bé và cũng muốn bé My xem ba mẹ mình như là ông bà ngoại của mình. Cô không muốn giữa mọi người có khoảng cách.
- Dạ. Con chào ông bà ngoại.
Bé My rụt rè chào lại. Cô biết con bé sợ nên đã cầm tay con bé như để động viên.
- Sao cũng được mà con, con ngoan lắm. Mà con với bé My ở được mấy hôm?
Mẹ cô có vẻ không câu nệ, bà tỏ ra vui vẻ với cách xưng hô của bé My.
- Dạ tối nay con phải vào lại sg nên chỉ về thăm ba mẹ trong hôm nay.
- Sao ít vậy con. Con đi vậy bé My có chịu nỗi không? Sao không ở hai ba hôm hãy đi.
Mẹ cô có vẻ rất buồn, ngày tết là ngày sun vầy mà cô chỉ là về thăm bà chứ không phải ở lại. Cô biết nhưng không thể làm khác.
- Dạ trong đó con còn nhiều việc, khách khứa nữa chứ mẹ.
- Ừ, mẹ chỉ nói vậy thôi chứ con liệu mà thu xếp. Bé My con mệt thì đi nghỉ tí đi con. Bà làm cơm xong gọi.
- Dạ, con cảm ơn ngoại. Xin phép ngoại con vô nghỉ.
Dù gì cũng tới một lần nên không cần phải chỉ dẫn. Bé My sau khi rữa mặt liền vô phòng nằm nghỉ vì con bé luôn bị say xe.
- Con định làm sao?
Bé My vừa đi xong ba cô liền lên tiếng. Nhưng cô thật tình không hiểu ý của ông hỏi.
- Là sao ba?
- Thì chuyện cưới xin của con.
- Ba, chị Như còn nằm đó chưa tỉnh. Con làm sao có thể bỏ mặt cty và bỏ mặt con gái chị ấy. Mà cho dù chị có tỉnh lại thì cũng như con đã nói với ba trước đây. Bên chị ấy con thấy mình hạnh phúc nên vẫn lời nói củ, con muốn ba mẹ cho phép con cùng chị ấy.
- Nhưng nếu như nó không tỉnh lại, chẳng lẻ con định ở vậy cả đời để nuôi con bé.
- Ba, kì tích luôn xuất hiện mà ba. Với lại nếu cả đời chị không tỉnh lại con cũng nguyện bên chị.
- Thật tình ba không hiểu được tình cảm của tuổi trẻ tụi con. Yêu nhau là bất chấp tất cả.
- Ba, ba đừng nói nữa. Con biết ba mong con hạnh phúc. Vậy nên con sẽ hạnh phúc, ba đừng lo. Hôm nay là đầu năm, đừng nói chuyện không vui nha ba. Mẹ, con với mẹ đi làm cơm. Lâu rồi con không cùng mẹ nấu.
- Ừ. Thôi đầu năm đừng nói mấy chuyện này nữa ông. Con nó về là vui rồi.
Mẹ cô vẫn tâm lí, vẫn dành tình thương cho cô thật nhiều. Với bà, cô vẫn là đứa con bé bỏng cần được bảo bọc chăm sóc. Và luôn là cầu nối bình an giữa ba và cô từ trước tới nay.
Sau bữa cơm ấm cúng cùng gia đình cô tranh thủ ra với chị hai một lát rồi cùng bé My trở vào sg. Cô cũng thấy vui với quyết định của mình khi để bé My gọi ba mẹ là ngoại. Coi như bước đầu thành công và cũng xem như mẹ cô đã ngầm chấp nhận. Có được sự đồng tình của mẹ thì không khó để có được sự đồng ý của ba vì ba dù học cao nhưng vẫn luôn nghe theo mẹ, nhất là chuyện trong gia đình.
Công việc những ngày đầu năm không nhiều nhưng các cổ đông đã gây áp lực muốn cty khởi công dự án mới để đẩy mạnh lòng tin khách hàng và cũng vì sáu tháng qua hoạt động cầm chừng nên doanh thu đã bị tổn thất không ít. Họ vì lợi ích nên đã tạo áp lực lên cô cũng như ban lãnh đạo cty, đòi hỏi phải đưa ra định hướng trong thời gian tới.
Riêng cô thời gian qua cũng hiểu, chỉ hoạt động cầm chừng đợi sức khoẻ của chị. Nhưng đã qua sáu tháng, cô biết kéo dài tình trạng này cũng không phải là cách nên cũng dự định sau tết sẽ họp bàn kế hoạch mới.
Sau khi thống nhất hai cuộc họp, cty quyết định khởi công dự án mới nhưng có sự thay đổi so với kế hoạch của chị. Cả ban lãnh đạo cty cùng cô kể cả Vũ Thịnh quyết định chuyển hướng từ phân khúc thị trường chung cư cao cấp sang phân khúc dành cho người có thu nhập trung bình. Vì theo cô, đây là khách hàng có nhu cầu thật, giá cả phù hợp với thu nhập chung của lao động ở TP và những người ở tỉnh muốn định cư lâu dài nên khả năng thu hồi vốn nhanh. Chỉ cần sản phẩm của cty đáp ứng được nhu cầu cơ bản của khách hàng....
Vì e ngại với Vũ Thịnh nên cô muốn có thêm 3% cổ phần của cty để cho an toàn. Không muốn đêm dài lắm mộng, cô đã thuyết phục được một cổ đông nhượng lại số cổ phần mình cần nhưng vấn đề nằm ở giá cả và thực tế là số tiền cô đang có. Sau khi tính toán tiền dành dụm của mình, cộng với vay mượn từ bạn bè, số tiền chẳng là bao so với thực tế cần. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn cô đã bán luôn căn hộ của mình, dù không muốn vì đây là căn hộ tự tay cô trang trí và hoàn thiện theo ý mình nhưng vì chị vì cty cô có thể làm tất cả. Nhưng trời vốn không chiều lòng người, biết cô rất muốn có nó nên ông ta đã nâng giá. Không còn cách nào, cô đành nhờ tới Kim Anh và Tuấn. Qua sự giúp đỡ của hai người và cũng là sự đảm bảo của cả hai cộng với uy tín của chị, bạn chị đã cho cô mượn một số vốn không nhỏ và cũng phải hoàn lại sau một năm. Có được 3% cổ phần trong tay là có được sự chắc chắn ở cty nhưng cô biết mình đã cược không nhỏ vào đó. Có thể cô đã cược cả canh bạc cuộc đời mình, nếu rủi ro không kịp trả trong một năm cô sẽ mang gáng nợ trên vai mà đi suốt cuộc đời. Nhưng cô biết mình làm vậy là đáng.
Sau nhiều chuyến bay ra vô giữa sg và Hội An trước tết và thêm một chuyến sau tết. Hôm nay cô lại có chuyến bay ra Hội An gặp một người mà đã một năm qua cô không gặp nhưng lại rất muốn gặp.
Tại phòng giam ngoài Hội An vào một ngày đẹp trời. Cô nghĩ là vậy vì dù sao cũng còn trong ba tháng của mùa xuân.
- Chào ông Quân, ông còn nhớ tôi chứ.
Cô chính xác là đi thăm phó chủ tịch Hoàng Quân, người mà một năm trước đã từng gặp qua.
- Là cô, sao cô biết tôi ở đây?
Ông ta tỏ ra khá ngạc nhiên.
- Sao ông không hỏi mục đích tôi đến đây? Còn chuyện làm sao tôi biết ông ở đây dễ như trở bàn tay. Một người nỗi tiếng như ông, vừa ăn hối lộ vừa nhận đút lót để đưa một người không đủ bằng cấp trình độ vào làm, chỉ cần hỏi thăm là biết ngay ấy mà. Nhưng quên mất, ông khoẻ không? Cuộc sống ở đây có tốt không? Có cần tôi giúp đỡ để ông dễ thở hơn không?
Cô vừa nói vừa cười mĩa mai với ông ta, lúc này mới thấy hết sự lạnh lùng của cô. Không phải cô lúc nào cũng sống chân thành và tình cảm. Nếu cần cô sẽ lạnh lùng, tàn nhẫn và cũng không thiếu phần thủ đoạn.
- Thì ra chính cô đã giăng bẫy tôi. Bằng cấp giả của hắn ta cũng là do cô làm.