Quỳnh trong thời gian qua luôn sát cánh cùng cô, không thể không nhận ra cô đang cố gồng gánh, đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ và cứng rắn trước mặt mọi người. Quỳnh cũng hiểu cô chỉ là một phụ nữ mỏng manh và yếu đuối, cô đang tìm cách che đậy sự yếu đuối trong cô.
Hôm nay cũng vậy, luôn quan sát cô từ lúc nhập tiệc. Cô uống quá nhiều so với năm trước, Quỳnh biết cô muốn gì. Cũng muốn để cho cô một lần say và sống với chính mình nhưng lại sợ. Sợ cô xảy ra chuyện, với Quỳnh là vậy, dù xác định từ bỏ nhưng tình cảm dành cho cô vẫn còn đó và cũng đang dần lớn lên từng chút một cho dù Quỳnh không muốn. Cho nên lúc nào cũng quan tâm cô thật nhiều cho dù cô không đáp lại tình cảm Quỳnh cũng cam lòng.
- Uyên đừng uống nữa, sẽ say đó.
Thấy không thể để cô cứ vậy mà uống nên Quỳnh lên tiếng can ngăn nhưng cô đâu dễ để người khác quản.
- Mình không say, mình còn uống được.
Nhưng Quỳnh cũng không vừa, muốn làm theo ý mình.
- Xin lỗi GĐ Thịnh, ở đây giao lại cho anh. TGĐ uống nhiều quá rồi, em phải đưa chị ấy về.
Sau câu nói Quỳnh kéo cô ra khỏi buổi tiệc cùng lên taxi.
- Giờ Quỳnh đưa Uyên về nhà hay là khách sạn?
Quỳnh không biết cô có muốn về nhà lúc này không nên hỏi lại vì biết cô vẫn còn đủ tỉnh táo khi nghe mình nói.
- Mình muốn đến BV.
Nhưng câu trả lời của cô lại nằm ngoài suy nghĩ của Quỳnh. Nhưng cũng phải, cô yêu chị, vì chị mà cô một mình lo việc cty và chăm sóc con gái chị chu đáo khi không có chị. Quỳnh đâu phải không biết điều đó, vậy tại sao còn quan tâm cô.
- Được, Quỳnh sẽ cùng Uyên đến BV.
Giờ này mới hơn 9h, bv còn rất đông người ra kẻ vào với nhiều loại người. Bệnh nhân có, thăm nuôi có, bs có, y tá có... Nhưng cô không quan tâm, với cô lúc này chỉ quan tâm mỗi mình người cô yêu.
Trực tiếp lên phòng cùng chị, cũng không quan tâm bên cạnh còn có Quỳnh. Cô ngồi cùng chị và bắt đầu tâm sự.
- Chị à, người yêu của em. Chị có biết hôm nay là ngày gì không? Ngày này năm trước không phải chị còn theo làm phiền em sao, năm nay chỉ có mỗi mình em. Em nhớ chị, nhớ những lúc cùng chị tranh luận, nhớ lúc chị giả vờ say để được ôm em. Em rất nhớ , chị có biết không. Sao chị không dậy cùng em, chị không cần giả vờ say em cũng để cho chị ôm mà. Chỉ cần chị tỉnh dậy em sẽ để cho chị ôm cả đời, chị chịu không? Sao chị không nói gì với em, chị có thấy mình làm như vậy là bất công với em không. Đã hứa cùng nhau mà giờ chỉ có mỗi mình em. Em cô đơn lắm chị có biết không?
Quỳnh bên cạnh đã nghe tất cả, thì ra chị đã yêu cô từ lâu, từ trước khi mình tỏ tình với Uyên. Cũng vì nghe nên Quỳnh hiểu nỗi lòng của cô lúc này. Quỳnh cũng không biết mình phải làm gì lúc này.
- Uyên đừng như vậy, chị Như đã nghe tất cả những gì Uyên nói và cũng hiểu những gì Uyên nói. Chỉ là chị Như muốn nằm thêm ít nữa. Uyên yên tâm, cho tới khi chị Như tỉnh dậy, Quỳnh sẽ luôn bên cạnh Uyên. Quỳnh biết trong công việc không giúp được gì nhiều nhưng vẫn luôn làm chổ dựa tinh thần cho Uyên khi Uyên thấy mệt mỏi. Uyên hãy cố lên, Quỳnh tin chị Như cũng sắp dậy rồi.
Quỳnh nói mà cũng không hiểu mình đang nói gì. Cô đâu phải con nít ba tuổi mà dỗ dành không căn cứ. Nhưng lúc này có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
- Cảm ơn Quỳnh, mình thấy khá hơn rồi. Mình muốn ở lại đây một mình.
- Quỳnh hiểu rồi. Quỳnh về, có gì alo cho Quỳnh. Xe vẫn còn ở nhà hàng.
- Mình biết rồi. Một lần nữa cảm ơn Quỳnh.
Còn lại một mình, lúc này cô cũng đã bình tĩnh hơn sau khi rữa mặt. Có lẽ dòng nước mát luôn cho con người ta cảm giác thoải mái cho dù tâm trạng có như thế nào.
Cô ngồi đó xoa bóp chân tay và ngắm chị. Biết chị đang bình yên cô lại muốn để chị được bình yên, một mình cô sẽ gánh hết phần nhọc nhằn cho chị. Cô muốn người mình yêu có cuộc sống thanh thản, không bon chen với đời.
- Chị à, tâm chị có đang tịnh không? Nếu chị muốn mình nghỉ ngơi sau những tháng ngày sống vội vã và bon chen ngoài xã hội thì chị hãy nghỉ ngơi thêm thời gian nữa nhé. Những việc còn lại cứ để em lo, em nguyện vì chị làm tất cả. Những việc dỡ dang và cả những việc chị chưa thể thực hiện được, bằng mọi giá em sẽ làm và mang về cho chị. Chị đừng hỏi em vì sao, vì chị biết em yêu chị mà, đúng không? Em yêu chị và yêu mỗi chị trong cuộc đời này. Sẽ không ai có thể thay thế chị trong trái tim em, chị hiểu không? Nhưng khi em làm xong chị nhớ phải dậy đó, chị biết không?
Cô giờ đã thay đổi khá nhiều với chị, trước kia luôn lạnh lùng và kiệm lời, giờ đây lại luôn ngọt ngào và tình cảm. Có lẽ giờ cô đã nhận ra trước đây mình đã đối xử với chị hơi khô khan.
Sau khi tất niên hiển nhiên cty nghỉ làm, theo thông lệ những ai ở xa sẽ tranh thủ về quê đón tết cùng ba mẹ người thân và bạn bè.... Riêng cô năm nay chọn ở lại TP. Đây là lần đầu tiên sau 12 năm đặt chân vô sg, cô không về quê với ba mẹ. Cô biết ba mẹ sẽ buồn, cũng sẽ thương nhớ cô nhưng cô làm sao có thể về để lại mình bé My, mình chị. Vã lại còn bao nhiêu mối quan hệ và cô cũng đang thu xếp cho ý định của mình khi đã hứa với chị sẽ làm luôn cả việc chị chưa thực hiện được.
Cô bay ra vô giữa Hội An và TP liên tục trong dịp này. Tới giao thừa mới nghỉ ngơi cùng con gái.
- My nè, thường giao thừa con và Mẹ Như làm gì?
Cô dành ít ỏi thời gian còn lại trong năm cùng ngồi nói chuyện với bé My và cũng muốn biết chị đã làm gì vào thời khắc quan trọng cho quá trình chuyển giao giữa hai năm.
- Dạ Mẹ cùng con đi xem bắn pháo bông rồi đi chùa xin xăm.
- Vậy năm nay con có muốn đi không? Sẵn xem cho mẹ Như luôn.
- Dạ.
- Mẹ biết con đang buồn không muốn đi nhưng con hãy tin, mẹ Như chỉ là đang nằm đó nên vẫn còn cơ hội tỉnh lại. Chúng ta cứ thử xem vận may cho mẹ Như như thế nào. Đi cùng mẹ nha.
- Dạ con biết rồi.
Như dự định, cô cùng bé My đi xem bắn pháo bông, xem sự nhộn nhịp của TP mà lâu rồi cô cũng đã bỏ quên.
Bé My tâm trạng cũng khá hơn so với những ngày đầu chị nằm đó. Có lẽ qua thời gian con bé đã quen dần hoặc cũng có thể con bé che đậy cảm xúc của mình vì không muốn cô lo vì dù gì con bé cũng đã 16 tuổi. Tuổi biết suy nghĩ nên đã hiểu ra một số chuyện cũng là điều tất yếu. Bé My cũng dần nhận ra tình yêu thương cô dành cho mình không kém mẹ Như, con bé cũng biết cô yêu mẹ mình nên mới yêu mình nhưng với bé My vậy cũng quá đủ. Hiện tại không mẹ bên cạnh nhưng vẫn còn cô, nên con bé cũng dần xem cô như mẹ của mình mà không phải chỉ là gọi suông như trước. Với bé My hiện giờ, nó có tới hai mẹ.
Sau khi xem bắn pháo bông cô cùng bé My đi chùa xin lộc đầu năm sẵn tiện xin cho chị quẻ săm. Cô chủ yếu cầu bình an và may mắn cho chị, không mong cho mình. Quẻ săm của chị nói chị có quế nhân phù trợ, năm nay đại cát đại lợi. Trước nay cô không bao giờ tin bói toán nhưng hiện nay tin để có niềm tin còn hơn không có. Vậy là cô cũng tin năm nay chị gặp đại cát.
Ngày một cô cũng làm theo chị đưa bé My về nội và ngoại nhưng trước khi đến hai nơi đó cô cùng bé My muốn giành giây phút đầu tiên của năm mới cho chị và mong chị mọi sự có khởi đầu mới.
Điểm dừng chân cuối cùng trong ngày đầu năm là Tịnh Xá, nơi có bọn nhỏ mà cô chưa một lần đến với chúng ngày đầu năm và một điều nữa là chỉ có đến đây cô mới thấy lòng mình thanh thản. Cô muốn đầu năm không nghĩ ngợi nhiều đến chuyện đời, cô buông bỏ tất cả chỉ để làm chính mình của trước kia nhưng cô chỉ cho phép hôm nay thôi. Một phần cũng muốn bé My tiếp xúc, làm quen và cảm nhận cuộc sống khó khăn của bọn trẻ. Cô muốn bé My hiểu rằng cuộc sống này khá ưu ái đối với con bé như trước đây cô đã một lần nói với con bé.
Hành trình kết thúc khá muộn khi cô và bé My tới nhà sau khi vào với chị lần thứ hai trong ngày. Dặn dò bé My ngủ để mai còn một chuyến đi dài và cũng không kém phần ý nghĩa.