Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 64

Chị cảm động trước sự quan tâm lẫn chu đáo của cô giành cho mình.

- Ờ, hôm nay vậy là tốt lắm rồi. Ngày mai lại đến nha.

- Cảm ơn bs.

Cô đưa chị về nhà liền vội vàng đến cty.

- Ủa em còn đi đâu nữa đó?

Chị hỏi khi thấy cô dời đi mà không phải là thay đồ.

- Em có ít việc tí trưa em về. Có dì ba ở nhà, có gì chị gọi dì ba hoặc cũng có thể gọi em, em sẽ về. Số của em trong máy chị là Việt Uyên.

Cô đã đổi tên cô trong danh bạ chị từ em yêu sang Việt Uyên. Cũng đổi luôn mật khẩu két sắt sang ngày sinh của bé My. Cô không muốn chị có những thắc mắc mà chính mình cũng không giải thích được.

- Ờ. Vậy em đi đi.

Cô đi rồi chị cũng bắt đầu có những thắc mắc. Cô làm quản gia mà ăn mặc như vậy và còn đi đâu đó. Chị đâu phải là mất hoàn toàn trí nhớ, dù gì chị cũng là người có kiến thức và khả năng nhận thức cũng không tệ. Nên cảm thấy khó hiểu là điều đương nhiên.

- Chị ba ơi vào em hỏi tí.

- Dạ tui vô liền.

- Chị ba ngồi đi.

- Dạ cô chủ hỏi gì?

- Uyên vào làm ở nhà mình lâu chưa chị?

- Dạ hơn năm rồi cô chủ.

- Một năm qua cô ấy chăm con gái của em hả?

- Dạ.

- Thế chị thấy cô ấy sống sao?

- Tui thấy cổ là người rất tốt mà lại sống tình cảm. Mà sao vậy cô chủ?

- À, tại em thấy cô ấy giống người có học thức, không giống quản gia lắm. Cô ấy là quản gia nhà mình thật sao?

Hiển nhiên người như chị thì không khó để nhận ra vị trí quản gia của cô có sự bất thường. Lại còn biết đi xe hơi, cách nói chuyện cũng cho thấy mình là người có học, lại còn quần áo nữa toàn là hàng có thương hiệu, đâu phải chị không nhận thấy. Không những vậy mà còn có thể học rất cao nữa.

- Dạ, cổ làm quản gia nhà mình thiệt đó.

Dì ba cũng nói y như thật vì cô đã dặn dò dì ba rất kĩ. Cũng không cho dì ba gọi là cô giáo như trước mà sẽ là cô Uyên. Cô không muốn chị nghĩ ngợi nhiều nên hiện tại chưa muốn chị biết cô là ai.

- Vậy chị có biết cô ấy đi đâu không?

- Dạ tui cũng không biết nữa.

Dù chị ba trả lời rất trôi chảy nhưng một người từng trải và va chạm ngoài xã hội nhiều như chị làm sao dễ dàng tin người như vậy. Nhưng chị vẫn cứ để thắc mắc đó trong lòng vì lúc này chỉ cần suy nghĩ là đầu lại đau, cảm giác tê buốt không tài nào chịu được.

Cô biết thời gian này mình sẽ không đến cty vào mỗi sáng, đôi khi cả buổi chiều cũng vậy nên đã dặn dò Quỳnh xem chừng giúp mình. Cũng dặn Quỳnh không để lộ thông tin chị đã tỉnh lại và nhất là không nhớ gì trong một khoảng thời gian. Cô muốn sau vài tháng chị đi làm và cân bằng lại rồi tính. Giờ mọi người biết chị mất trí sẽ không hay lắm. Cũng trong cuộc họp cổ đông Quỳnh và cô sẽ lén đặt máy quay ghi lại hình ảnh của các cổ đông, cô muốn chị biết trước một số vấn đề khi vào lại cty sẽ làm chị đỡ bỡ ngỡ. Dù gì với chị hiện giờ cty là của 4 năm về trước. Một số sự thay đổi chị đã không biết gì.

- Uyên tính sao?

Sau khi trao đổi với Quỳnh xong, cô định thu xếp một số việc nữa rồi về nhà. Quỳnh chợt hỏi cắt ngang việc cô định làm nhưng cô cũng không hiểu Quỳnh hỏi điều gì. Lúc này cô không đủ khả năng tư duy và cũng không muốn tư duy.

- Chuyện gì Quỳnh?

- Chuyện chị Như. Hiện tại chị Như khônng thể nhớ Uyên là ai.

- À, mình nghĩ qua thời gian nào đó chị ấy sẽ nhớ ra thôi.

Cô nói như để trấn an chính mình chứ không phải để trả lời Quỳnh.

- Nếu vẫn không nhớ.

Quỳnh lại muốn truy đuổi tận cùng, cũng muốn biết suy nghĩ của cô nếu sự thật là vậy. Quỳnh đang mâu thuẫn chính mình: một phần muốn chị nhớ ra để cô được trọn vẹn hạnh phúc vì dù gì cũng vì chị cô đã chịu đựng và thiệt thòi khá nhiều; một phần ước muốn chị mãi mãi không nhớ để mình còn một chút cơ hội dù nó mong manh vì cũng biết cô đã yêu chị như thế nào. Và Quỳnh cũng biết, mình đã có những suy nghĩ hèn hạ nhưng bên cô mỗi ngày trong một năm qua nên tình cảm cũng đã lớn dần theo đó dù lí trí luôn nói với Quỳnh là không thể. Chỉ có điều con tim Quỳnh không làm theo sự chỉ bảo của lí trí.

- Mình không biết nữa Quỳnh. VẠN SỰ TUỲ DUYÊN thôi Quỳnh.

- Ờ. Hôm nay chị Như đã đi lại được chưa?

Quỳnh không ngờ đến câu trả lời của cô, nghe tới có vẻ nhẹ nhàng không quá bận tâm. Nhưng Quỳnh biết có thể cô cũng không thể có đáp án cuối cùng vì chính xác thời gian sẽ là câu trả lời.

- Làm sao nhanh vậy Quỳnh, dù gì cũng nằm lâu quá rồi nên đâu thể một ngày là đi được. Nhưng cũng cảm ơn Quỳnh đã quan tâm TGĐ.

Cũng giống như BS nói, chị chỉ là lâu ngày không vận động chứ lúc bị tai nạn không bị vấn đề về cột sống nên quá trình tập luyện rất nhanh. Một tuần sau chị có thể tự đi lại chậm mà không cần ngồi xe hoặc người khác giúp đỡ. Thuốc chị uống cũng đã thay đổi, liều lượng cũng nhẹ hơn rất nhiều. Có thể một tháng sẽ không cần dùng tới nữa.

Cô vui! Làm sao không vui với tiến triển thật tốt của chị. Vui, nhưng cô biết từ nay cô không còn cơ hội chạm vào chị và cũng đồng nghĩa cô sẽ không còn chung giường với chị. Tất cả, tất cả mọi thứ đang dần rời khỏi tầm tay cô. Cô cũng biết mình tiếc nuối.

Dù không biết rồi mối quan hệ giữa mình và chị sẽ đến đâu nhưng cô biết mình yêu chị thật nhiều. Cũng vì yêu chị và không muốn thời gian này chị bận tâm quá nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ nên cô thu xếp tất cả để chị chỉ mỗi nghỉ ngơi.

Việc học của bé My cũng không ngoại lệ, cô vẫn theo sát vào mỗi cuối tuần hoặc có khi giữa tuần. Với cô con gái chị sẽ là con gái cô nếu chị và cô cùng nhau đi hết đoạn đường còn lại của cuộc đời. Và cho dù chị và cô không được như trước thì với cô tình thương dành cho bé My cũng rất thật. Cô muốn giữa cô và con bé là mối quan hệ gia đình. Hôm nay, sau khi bé My học kèm với gia sư xong, cô trao đổi với cô giáo của bé My một ít chuyện rồi vào phòng con bé.

" cốc cốc" - cô vào được không My?

- Dạ mẹ vào đi.

- Ừm, lần sau đừng xưng hô vậy nữa, nhỡ mẹ con nghe thì khó giải thích lắm.

- Nhưng con quen rồi, thay đổi khó lắm.

- Ừm, vậy giao kèo nhé. Chỉ gọi khi nào mẹ con không có ở nhà. Ok!

- Con biết rồi.

- Ngoan. Việc học của con sao, có gặp khó khăn gì không?

- Dạ cũng được mẹ.

Bé My là đang nói dối, con bé đã lớn và cũng đã biết suy nghĩ. Không muốn để cô lo lắng vì thấy cô đã lo quá nhiều việc; chuyện gia đình, chăm sóc mẹ rồi chuyện cty. Không phải con bé không hiểu, giờ thêm việc học của mình nữa... Làm sao để cô gánh vác hết tất cả được. Thật sự thì có một ít vấn đề nhưng không dám nói với cô. Nhưng con bé lại không nghĩ tới, cô đâu phải chưa học lớp 11 và nhìn cách con bé trả lời cô cũng có thể biết được vấn đề nằm ở đâu.

- My nè, con đang dối mẹ sao? Con ngại điều gì? Chúng ta là người một nhà, con cứ nói thật với mẹ, mẹ sẽ tìm hướng giải quyết.

- Dạ thật sự thì môn toán con thấy khó hiểu.

Bé My lúc này mới thoải mái nói ra vì nó cảm nhận được trong cách nói của cô luôn chân tình và nó cũng cảm nhận rõ cô rất thương mình. Không thể nói dối với cô.

- Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ tìm cho con mỗi môn một gia sư. Gia sư hiện tại chuyên lí nên dạy toán hơi khó hiểu cũng là lẽ đương nhiên. Con yên tâm, lớp 11 tuy khó nhưng biết cách học thì mọi việc sẽ đơn giản thôi. Với lại từ nay mẹ sẽ theo sát hơn một tí là được. Xin lỗi con thời gian qua mẹ bận quá.

- Dạ con biết rồi, con cảm ơn mẹ.

- Khách sáo với mẹ sao?

- Dạ không có, con là thật lòng cảm ơn. Nếu không có mẹ con cũng không biết mọi việc sẽ ra sao nữa. Con yêu mẹ.

Bé My vừa nói xong liền ôm lấy cô, với con bé giờ cô cũng quan trọng không kém mẹ của mình. Cũng theo đó mối quan hệ giữa cô và bé My càng ngày càng khắng khít. Nhìn vào khó có thể đoán được giữa hai người không có quan hệ máu mủ.

Chị cũng nhận ra sự khác biệt giữa quản gia nhà mình và con gái nhưng vì biết vấn đề của mình ở đâu nên rất phối hợp, cố gắng tập luyện và không suy nghĩ cho dù mình có nhiều thắc mắc. Nhưng muốn nhanh chóng hồi phục nên đã để hết mọi thứ sang bên. Chăm chỉ dùng thuốc đúng liều, ăn ngủ điều độ. Và một điều hiển nhiên là chị vẫn không thể nhớ cô là ai. Mối quan hệ giữa chị và cô theo đó cũng là giữa chủ và một quản gia rất có lòng.