Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 54

- Bác...

- Cháu về đi.

Chị biết lúc này không nên thuyết phục thêm nên phải từ biệt ba mẹ cô để ra về. Nhưng chị cũng quyết là sẽ quay lại cho tới khi được sự chấp thuận từ ba mẹ cô.

- Dạ, vậy con xin phép hai bác con về. Con xin lỗi đã làm phiền hai bác. Nhưng trước khi đi con vẫn là ý đó. Mong hai bác suy nghĩ lại mà đồng ý.

Vẫn như lần trước, chị rời đi rồi mà ba mẹ cô vẫn còn ngồi thừ người ở đó. Nhưng lần này khác với lần trước, lần này không hoang mang lo lắng nhiều mà thay vào đó là những suy nghĩ và mâu thuẩn đan xen. Hiển nhiên ba mẹ nào không muốn con cái mình hạnh phúc và tình yêu thương ba mẹ dành cho cô cũng lớn không kém những bậc cha mẹ khác. Với những lời chị nói đã đánh động vào tâm lí của cả hai.

- Ông tính sao?

Mẹ cô tới giờ này mới lên tiếng vì vừa nãy giờ chỉ có mỗi ba cô cùng chị.

- Tui cũng đang nghĩ, để từ từ rồi tính.

- Chẳng lẻ ông để hai đứa nó sống với nhau thật sao.

- Tui đã nói đâu, nhưng bà cũng biết tính con gái bà, nó ngoan nhưng rất cố chấp. Để vài hôm nữa gọi điện gọi nó về nhà có việc rồi tính tiếp, tới đâu hay tới đó.

Ba cô vì đã dò hỏi được một mối quen biết nên có ý định gọi cô về gặp mặt. Cũng biết là chưa chắc cô đã nghe theo nhưng vẫn cứ muốn thử.

Chị ra đi với buồn vui lẫn lộn, đã hứa là chỉ xin gặp một lần này thôi. Nếu không được ba mẹ cô chấp nhận chị vẫn muốn gặp và thuyết phục thêm vài lần nữa nhưng làm sao chị có thể vì với chị ba mẹ cô đã quá tử tế rồi. Vẫn biết lần này đã có chút thành công nhưng chị biết ba mẹ cô không dễ gì bị thuyết phục....

"Reng reng"

- Chị gần về chưa?

Rất hiếm khi cô gọi đt cho chị, hôm nay cũng không biết đã có chuyện gì.

- Chị đang trên đường ra sân bay. Khoảng 3 tiếng nữa tới, em đón chị nha.

- Biết rồi.

- Bộ nhớ chị hay sao mà gọi vậy?

- Chị bớt tưởng đi.

Cô ngoài miệng nói thế chứ thật tình hai hôm không gặp nên đã bắt đầu thấy nhớ.

- Vậy mà làm chị mừng hụt. Nhưng chị nhớ em, nhớ lắm.

Còn chị thì lại không ngại thể hiện tình cảm của mình với người yêu. Bởi thế nên mới nói chị rất trẻ con.

- À em này.

- Sao?

- Tuần sau cả nhà mình thu xếp đi du lịch nha.

- Sao lại có hứng thú đi du lịch.

- Thì đi đổi gió, đi để có kỉ niệm vì từ ngày yêu nhau mình đã có gì làm kỉ niệm đâu, một tấm hình cũng không có. Và điều quan trọng là con gái vừa thi xong , cũng nên dẫn nó đi giảm stress chứ.

- Chị cứ quyết định là được. Đã bảo nghe theo chị hết mà.

Cô vẫn vậy, vẫn sẵn lòng chìu theo ý người yêu. Chưa khi nào cô từ chối yêu cầu gì của chị.

- Ngoan, yêu em. Thôi cúp máy nha, tới chị gọi. Hôn em.

- Biết rồi.

Chị lắc đầu với cách cô thể hiện tình cảm của mình. Chưa khi nào dành lời ngọt ngào cho mình.

Cô cũng biết chị muốn mình nói lời yêu thương ngọt ngào với chị nhưng vẫn chưa muốn nói. Đợi khi nào phù hợp nhất cô sẽ nói và cũng chỉ nói lời yêu dành cho chị mà thôi. Với cô, tình yêu dành cho chị là duy nhất.

" Reng reng"

- Em nghe, sao chưa tới mà đã gọi cho em.

- Xin hỏi đây có phải người nhà của số máy này không vì đây là cuộc gọi cuối trong số này.

- Vâng đúng rồi. Có gì vậy anh.

- Người có số máy này vừa bi tai nạn, đang trên đường đưa đến Bệnh Viện đa khoa Đà Nẵng. Tôi là người đi đường.

- Bị tai nạn.

Tai cô lùng bùng, sao lại ra tới ngoài đó.....

- Cảm ơn anh. Em sẽ thu xếp ra ngay. Xin lỗi anh cùng đi ra bệnh viện sao ạ.

- Đúng rồi.

- Dạ vậy phiền anh tới bệnh viện anh chuyển máy cho bác sĩ giúp em nhé!

- Tôi biết rồi.

- Dạ cảm ơn anh.
Cũng không biết chị bị như thế nào nhưng Sau khi cúp máy cô vội vàng thu xếp vé máy bay và gọi cho con gái.

- Dạ con nghe Mẹ Uyên.

- Ừm con bảo ba hay ai đó chở ra sân bay. Chuẩn bị một hai bộ đồ gì đó rồi cùng Mẹ ra Đà Nẵng một chuyến nhé. Chứng minh thư con để đâu mẹ tìm đem tới luôn cho tiện.

- Dạ con để trong hộc bàn học. Mà có chuyện gì vậy mẹ?

- Lát gặp mẹ nói. Giờ mẹ đang đợi đt. Vậy nha, gặp con ở sân bay.

" reng reng"

- Dạ alo.

- Tôi là bác sĩ bệnh viện.

- Dạ chào BS, em là người nhà bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu. Dạ chị ấy không có người thân ở ngoài đó nên mọi sự nhờ bs thu xếp giúp. Nếu nhanh nhất thì hai tiếng nữa em ra tới. Chị ấy là Bảo Như,một doanh nhân trong sài gòn. Bs cứ thu xếp tất cả các cấp cứu và các xét nghiệm cần thiết. Em sẽ ra gặp bs sau, cảm ơn bs.

- Tôi biết rồi, đây là nhiệm vụ của tôi mà.

- Dạ.

Cô cố tình nói ra danh tánh của chị để nhận được sự quan tâm của bs vì dù gì lúc này chỉ có mình chị ngoài đó mà không có người thân. Nhưng không biết lời nói của mình có tác dụng tới mức nào khi mà sau hơn hai tiếng cô và bé My tới nơi thì một số thủ tục cơ bản thì đã xong còn vấn đề chính là thương tích của chị thì vẫn chưa chuẩn đoán cụ thể.

- Dạ chào bs, em là người nhà chị ấy. Dạ chị ấy bị như thế nào vậy bs, có nặng lắm không?

Vừa tới là cô vào gặp ngay bs chịu trách nhiệm cho ca trực hôm nay. Trên đường đi cô cũng nói sơ qua với bé My mẹ bị tai nạn nhưng không rõ tình hình. Giờ con bé đang ở ngoài đợi.

- Theo chuẩn đoán ban đầu thì cô ấy bị chấn thương vùng đầu, có máu tụ trong não. Nhưng phải đợi chụp lại MRI rồi hội chuẩn của các bs chuyên khoa mới rõ.

- Dạ cảm ơn bs nhưng theo bs thì thương tích có nặng không ạ.

- Nếu đúng như có máu tụ trong não thì cũng còn tuỳ thuộc nhưng có lẽ là có chút vấn đề. Giờ cô đi làm thủ tục cho cô ấy.

- Dạ.

Sau khi hoàn tất thủ tục thì cô cùng bé My ngồi ngoài đợi. Cô sau khi nghe tin chị bị ở vùng đầu thì bắt đầu lo sợ, nhưng vì không muốn bé My lo lắng nên vẫn tỏ ra bình tĩnh để trấn an con gái.

- Con đừng lo, mẹ sẽ không sao.

- Bs nói mẹ bị làm sao?

Nhưng bé My cũng không phải con nít, nó cũng biết hỏi vấn đề chính.

- Bs nói mẹ bị thương ở đầu, đang theo dõi. Con mệt thì dựa vào mẹ nghỉ tí đi.

- Dạ con không sao.

Sau thêm gần hai tiếng theo dõi và làm các xét nghiệm cần thiết cùng hội chuẩn. Bs gọi cô vào phòng trao đổi các vấn đề liên quan đến phương án chữa trị cho chị.

- Chào cô, ngoài cô ra thì còn ai là người nhà của bệnh nhân nữa không?

- Dạ còn con gái chị ấy nhưng bé còn nhỏ nên em để bé ở ngoài. Có vấn đề gì sao bs.

Lúc này cô bắt đầu có cảm giác hồi hộp lo sợ vì nghe bs nhắc tới người nhà bệnh nhân.

- Không còn ai khác à.

- Dạ không.

- Vấn đề là như thế này, bênh nhân bị va đập vùng đầu dẫn đến có máu tụ trong não, cần phẫu thuật để lấy hết lượng máu trong đó ra. Ở đây kỉ thuật đã tiến bộ, có thể phẩu thuật để giải quyết vấn đề. Nhưng phải có người nhà để kí giấy cam kết.

Bs trình bày khá rõ, cô nghe xong mà như không tin vào tai mình. Chị làm sao lại như vậy, giờ cô biết quyết định làm sao. Bé My còn nhỏ cũng đâu thể quyết định được chuyện gì. Nhưng cô vẫn biết lúc này mình cần bình tĩnh và sáng suốt hơn.

- Nếu chị ấy phẫu thuật ở đây thì bs có thể cho em biết cơ hội thành công là bao nhiêu. Có để lại di chứng gì không?. Còn nếu gia đình em muốn xin chuyển đến Chợ Rẫy thì liệu lộ trình xa như vậy có ảnh hưởng gì không? Bs cứ nói thật cho em biết ạ.

- Chuyện này rất khó nói, một số bệnh nhân sau khi phẫu thuật xong rất bình thường, một số mất một phần trí nhớ, một số không còn nhớ gì.... Với cô ấy có thể sức khoẻ sẽ không có vấn đề vì thương tích không đáng kể mà chủ yếu bị ở vùng đầu. Còn trí nhớ thì không thể nói trước được. Theo nguyên tắc thì không thể chuyển viện chắc cô cũng biết.

- Nếu phẫu thuật thì khi nào sẽ tiến hành ạ.