Gia Sư Bất Đắc Dĩ

Chương 55

- Ngày mai.

- Nếu phẫu thuật muộn hơn thì có ảnh hưởng gì đến vấn đề trí nhớ không ạ, hay nhất thiết phải tiến hành nhanh.

- Trường hợp của cô ấy cũng không nặng lắm nên không cần phải tiến hành gấp.

- Vậy sao chị ấy vẫn còn hôn mê ạ.

- Có thể do chấn động của quá trình va đập.

- Dạ cảm ơn bs, cho em ra ngoài trao đổi với con gái chị ấy rồi sẽ có quyết định ạ.

Cô biết tình hình của chị cũng không gấp lắm với lại nay chủ nhật nên bs cũng không làm việc nên muốn thêm thời gian suy nghĩ và tham khảo bạn bè.

- Cô cứ suy nghĩ.

Bé My ở ngoài cũng đã sốt ruột lắm rồi, lo lắng không biết mẹ có bị làm sao không. Cũng không hiểu vì sao bs gặp riêng mẹ Uyên. Đầu óc non nớt của con bé giờ cũng vô vàng suy nghĩ....

- Mẹ, mẹ Như bị làm sao?

Miên mang suy nghĩ, vừa thấy cô đi ra con bé vội vàng hỏi ngay.

Nhưng cô giờ không biết phải trả lời con bé như thế nào. Nói sự thật con bé có chịu nỗi không.

- À mẹ bị thương cũng nhẹ thôi nhưng do chấn động nên chưa tỉnh. Lát nữa mẹ Uyên đưa con vô gặp mẹ của con.

- Mẹ nói thật chứ?

Con bé lớn rồi nên không dễ bi người khác lừa dễ dàng được.

- Thật, mẹ đã bao giờ gạt con đâu.

Cô nhẹ nhàng nói với bé My mà nghe lòng mình quặn thắt. Cô cũng đang rất cố gắng không để mình rơi nước mắt trước mặt con bé và cũng đang cố mạnh mẽ để thu xếp mọi chuyện.

- Con ngồi đây mẹ đi gọi đt tí mẹ quay lại nhé!

- Dạ.

Cô chỉ biết mỗi Kim Anh, còn lại những người khác cô nào có biết. Vậy nên lúc này cũng chỉ có thể gọi đt cho Kim Anh để hỏi các mối quan hệ của chị.

- Alo tớ nghe Như.

- Dạ chào chị, em là Việt Uyên cô giáo bé My, đã từng gặp chị ở nhà chị Như.

- À chị nhớ em mà. Mà sao em dùng số của Như, em gọi chị có gì không?

- Chị Như gặp tai nạn ngoài Đà Nẵng, hiện tại vẫn đang ở ngoài này. Em gọi hỏi chị trong số bạn bè của chị Như có ai làm bs không hay chị Như có quen ai làm bs ở BV Chợ Rẫy không?

- Như bị làm sao, nặng không?

- Em sẽ nói chị sau, giờ chị cứ cho em biết đã.

Sau khi gặp bạn chị để tư vấn và cũng theo mối quan hệ cô đã trao đổi trực tiếp với Bs ở BV Chợ rẫy thì cô quyết định chuyển chị vô sg phẫu thuật.

Nhờ vào quan hệ bạn bè ở quê, bạn cô làm chức vụ cũng không nhỏ. Sau khi trình bày và có gây áp lực thì bệnh viện cuối cùng cũng cho chị chuyển viện vô sg với điều kiện gia đình phải viết giấy cam kết phải chịu trách nhiệm cho mọi sự rủi ro trong quá trình chuyển viện.

Cô nhờ bạn bè ngoài này đưa bé My lên máy bay vào sg.

Tuy trong lòng bộn bề nỗi lo nhưng cô vẫn cố bình tĩnh thu xếp mọi việc ổn thoả. Dù là chuyện ở cty hay ở trường.

- Alo Quỳnh nghe chị.

Sáng thứ hai cô gọi cho Quỳnh để sắp xếp việc cty.

- À Quỳnh xem lịch công tác của TGĐ trong tuần này giúp mình. Những cuộc hẹn quan trọng chuyển qua lịch của mình, một số cuộc hẹn dùng cơm Quỳnh huỷ hoặc hẹn vào dịp khác sau thời gian nữa. Lịch của mình để ở trong văn phòng Quỳnh cứ theo đó mà thu xếp. Tạm thời trong vài ngày này TGĐ và mình không đến cty được. Quỳnh cũng đừng đưa tin gì ra cả, cứ nói là TGĐ có ít việc gia đình. Vậy nha Quỳnh.

Dặn dò Quỳnh xong không kịp để Quỳnh hỏi chuyện gì cô tắt máy gọi cho đồng nghiệp ở trường nhờ dạy thay ngày thứ tư. Vì cô chưa biết chị sẽ được phẫu thuật liền thứ ba hay phải đợi sang ngày thứ tư.

Mọi việc ổn thoả cô theo xe cứu thương cùng chị. Sau quãng đường dài đi xe thì chị được tiến hành phẫu thuật ngay sau khi làm các xét nghiệm.

Khoảng thời gian chị trong phòng mỗ với cô và bé My cùng Kim Anh bạn chị dài như cả thế kỉ.

Cô cũng không phải chưa từng nghe qua loại chấn thương này nên cũng biết biến chứng để lại sau khi hồi phục là như thế nào. Với cô biến chứng để lại có thể không quan trọng, quan trọng là chị phẫu thuật thành công và sau này khoẻ mạnh.

Cô lúc này có lo lắng, có sợ sệt và có cả một chút gì đó yếu lòng. Nếu như ở đây có mỗi chị Kim Anh hoặc ai khác thì cô có thể mượn tạm bờ vai. Nhưng lúc này bên cạnh còn có bé My, cô không cho phép mình yếu đuối. Cô cần phải làm chổ dựa cho con bé vào những lúc không có chị bên cạnh. Cô không muốn con bé hoang mang hay lo lắng. Với cô con bé cũng quan trọng như chị vậy.

- Con mệt dựa vào cô, ở đây bs rất giỏi, họ sẽ làm thật tốt cho mẹ. Con đừng quá lo lắng.

Ở đây có Kim Anh nên cô thay đổi cách xưng hô với bé My. Vừa nói vừa nhẹ nghiêng đầu con bé tựa lên vai mình.

- Dạ con biết rồi.

- Uyên này. Như bị làm sao vậy em?

Bạn chị lúc này mới lên tiếng khi đã thấy cô dỗ dành xong bé My.

Cô nói sơ qua tình trạng của chị cho Kim Anh nghe. Cũng không dám nói nhiều vì dù gì bé My cũng ở đây.

- Mà tai nạn như thế nào em hỏi chưa?

- Em chưa, qua nay thu xếp đủ thứ việc nên chưa hỏi. Em định để chị Như phẫu thuật xong rồi mới liên hệ với hãng taxi.

- Ờ.

- Chị đưa bé My ra ngoài tìm cái gì đó cho con bé ăn giúp em, chắc từ sáng giờ con bé chưa ăn gì.

Cô vừa nói xong thì cùng lúc thấy dì ba và ba bé My tới.

- Cô giáo, cô chủ bị làm sao vậy cô?

- Dạ cũng không có gì dì ba đừng lo. Giờ cũng chỉ ngồi đây đợi thôi. Chào anh.

Cô nói với đi ba rồi quay sang chào ba bé My.

Có lẽ người đàn ông này cũng lo lắng cho chị nên mới đến. Cũng có thể anh ta là ba bé My hoặc cũng có thể anh ta còn yêu chị nhưng cô lúc này không quan tâm nhiều quá.

- Chào cô. Tình hình sao rồi cô.

- Cũng chưa biết anh. Anh đưa bé đi ăn tí gì đi. Ở đây có em rồi.

- Vậy cũng được. My đi với ba. Cô ăn cơm tôi mua luôn nha.

- Cảm ơn anh, em không đói.

Lúc này cô làm gì còn tâm trạng mà ăn. Dù có đói cô cũng không thể nuốt trôi.

Sau gần 5 tiếng phẫu thuật, cửa phòng cũng đã chịu mở ra. Cô liền không bỏ qua cơ hội.

- BS tình hình sao rồi ạ.

- Phẫu thuật thành công, không nguy hiểm tính mạng nhưng phải đợi 24 tiếng nữa mới kết luận được cụ thể.

- Dạ cảm ơn BS.

- Không có gì, nhiệm vụ của chúng tôi.

Chị được đưa vào phòng cách li sau phẫu thuật. Cô và mọi người chỉ được nhìn qua chị khi hộ lí đẩy chị ngang qua. Hiển nhiên cô chọn ở lại cùng chị còn để mọi người ra về nghỉ ngơi.

Còn lại một mình, lúc này cô mới cho phép mình yếu đuối. Có lẽ do bản năng, có lẽ do sức chịu đựng của cô đã đến giới hạn. Lúc này nước mắt tự động rơi, không được chạm vào chị, không được nhìn chị dù chị gần trong gang tấc. Cô muốn người nằm đó là mình, cô không muốn người cô yêu gặp bất cứ chuyện gì. Cũng không dám nghĩ tới khi chị tỉnh dậy sẽ như thế nào. Cô lúc này chỉ biết khóc và cầu mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến.

Nhưng mọi việc đã không như cô mong đợi. Hơn 24 tiếng sau, chị vẫn không tỉnh mặc dù cuộc phẫu thuật chuẩn đoán là thành công.

- Bs sao tới giờ mà chị ấy vẫn chưa tỉnh?

Quá sốt ruột nên cô gặp bs.

- Để tôi cho kiểm tra lại. Có một số trường hợp phải mất thời gian lâu hơn.

Và với chị là trường hợp xấu . Chị rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Thời gian tỉnh lại phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố mà trong đó có phần ý chí của bệnh nhân. Có thể vài ngày sau, vài tháng sau hoặc lâu hơn nữa.....

Bs còn nói gì nữa đó nhưng tai cô lúc này không thể dung nạp thêm, chân cũng không thể đứng vững. Qua ba ngày thức trắng cùng chị, lúc này cô chỉ muốn nằm ngủ, mà có thể một giấc ngủ không mong được tỉnh dậy. Tỉnh dậy để làm gì khi chỉ có mình cô....

Nhưng cô được phép ngủ sao, ai lo cho bé My, ai lo việc cty và còn ba mẹ nữa... Mọi thứ đang vây lấy cô khiến cô ngợp thở và muốn ngã gục.

Chị nằm đó, không biết khi nào mới tỉnh cũng không màng đến sự đời. Người chị mới qua phẫu thuật nên còn rất xanh xao. Nhìn chị nằm đó cô đau không nói nên lời, mới đây thôi còn cùng nhau mà giờ này chị đó cô đây lại không thể nói cho nhau nghe....