Cũng đến ngày con gái đi thi, một kì thi cũng được xem là khá quan trọng đối với học sinh.
Ngày đầu tiên chị nhận đưa đón con gái nên cũng thu xếp dậy khá sớm. Không phải là có tình yêu rồi thì quên con gái, mà với chị thì ngược lại. Giờ chị cũng được xem là có một gia đình hoàn hảo nên chị cảm thấy hạnh phúc hơn, yêu đời hơn và quan trọng là sống có trách nhiệm hơn. Với con gái cũng vì thế mà quan tâm sát sao hơn, việc học tuy đã có cô đứng ra thu xếp nhưng chị vẫn biết giờ giấc học hành thi cử của con gái. Bằng chứng là hôm nay, dậy sớm cùng cô lo bữa ăn sáng rồi đưa con gái đi thi. Không quên chúc con gái thi tốt.
Nhưng nhiệm vụ chính của chị ngày hôm sau chị vẫn không quên. Từ biệt cô và con gái, chị hứa là sẽ mang tin tốt lành về cho cô: " Tin chị, chị sẽ mang niềm vui về cho em".
Chị biết điều chị hứa với cô không đơn giản. Vì đã qua bốn lần về nhà cô sau hôm cùng cô về, chị đã nói hết lời vẫn không được ba mẹ cô cho phép vào nhà đừng nói gì đến nói chuyện. Hôm nay cũng vậy, chị đã tới và năn nỉ hết lời ba mẹ cô vẫn im lặng trong nhà. Lại thêm một buổi nữa chị đứng ngoài sân. Sau một đêm ở khách sạn suy nghĩ, sáng hôm nay chị quyết phải vào nhà nói chuyện dù phải dùng khổ nhục kế.
- Con biết hai bác không muốn gặp con nhưng con xin hai bác cho con vào nhà thưa chuyện. Một lần này thôi được không bác. Con xin hai bác.
Sau khi năn nỉ hết lời và đứng đợi một lúc lâu thấy ba mẹ cô vẫn không cho gặp. Chị lúc này buộc phải làm theo cách mình đã nghĩ.
- Nếu hai bác không gặp, con sẽ quì ở ngoài này cho tới lúc hai bác cho phép.
Chị biết ba cô là một nhà giáo, sĩ diện rất lớn nên dù không muốn vẫn sẽ để chị vào nhà vì không muốn hàng xóm chú ý. Chị biết mình làm vậy là không phải nhưng không còn cách nào khác.
- Như này, cháu về đi. Đừng làm khó cho hai bác. Chuyện của cháu và con gái bác không thể nào đâu. Đừng cố.
Mẹ cô vì không muốn nên ra đã khuyên chị rồi liền vào trong.
Đúng như chị suy đoán, sau một lúc thấy không ổn khi chị cứ mãi quì ngoài sân nên ba mẹ cô đã để chị vào nhà nói chuyện dù trong lòng không một tí thoải mái.
- Dạ con cảm ơn hai bác.
- Cháu ngồi đi, bác hy vọng đây là cuộc nói chuyện đầu tiên và cũng là lần cuối cùng của bác và cháu. Bác mong cháu hiểu và đừng làm khó bác. Chúng ta đều là người có nhận thức nên bác không muốn xua đuổi hoặc nói những lời khó nghe với cháu. Bác hy vọng cháu hiểu những gì bác nói.
Ba cô vừa ngồi xuống đã phủ đầu bằng những lời hết sức chân tình. Chị nghe mà không biết phải nói điều gì dù trước đó đã nghĩ ra trăm ngàn điều muốn nói. Ba cô làm chị cảm thấy ngượng ngùng khi cách ông đối xử với chị. Không xua đuổi, không nặng lời nhưng cũng chính vì thế nên làm chị chùn bước.
Nhưng đã vào đây rồi, chị cũng muốn được một lần nói lên tiếng lòng của mình, được trải lòng mình với ba mẹ cô dù có được chấp nhận hay không chị vẫn thoả.
- Dạ một lần nữa con cảm ơn hai bác đã đối xử tử tế và cho phép con một lần được cùng hai bác nói chuyện. Đầu tiên con xin lỗi hai bác vì đã yêu con gái của hai bác, nhưng cũng thành thật xin lỗi hai bác vì tình yêu con dành cho em ấy quá lớn nên con không thể nào buông bỏ được. Với con giờ em ấy là lẽ sống của con và con được biết em ấy cũng đã yêu con với tình yêu như vậy. Chúng con yêu nhau và thật lòng mong hai bác chấp nhận chúng con.
- Chuyện hoang đường trái với quy luật tự nhiên như vậy cháu bảo chấp nhận là chấp nhận như thế nào đây. Cháu không nghĩ tới bà con hàng xóm họ dị nghị chê cười gia đình bác sao. Cháu nên từ bỏ ý định này đi và cũng nên về đi. Bác đã quyết định chuyện cưới hỏi cho con gái bác rồi. Cháu đừng tốn thêm công sức nữa.
Ba cô ngắt lời chị và cương quyết với ý định của mình.
Nhưng chị vẫn không buông.
- Bác à. Để nói chuyện đời với hai bác thì con biết con không đủ trình độ cũng không đủ tư cách. Nhưng con cũng xin phép được nói với hai bác một lần. Đời người ngắn ngủi, kiếp sống trên trần gian là tạm bợ. Không biết khi nào mình không còn trên cõi đời này nữa nên tại sao mình không sống thật hạnh phúc khi mình còn tồn tại trên đời hả bác. Uyên cũng vậy, sống với con, con tin chắc em ấy sẽ hạnh phúc. Nếu lấy một người đàn ông làm chồng em ấy hạnh phúc, con sẽ chấp nhận buông tay. Nhưng con biết em ấy sẽ không được như vậy vì em ấy yêu con. Và con tin mình sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy. Nam hay nữ quan trọng sao bác, điều quan trọng ở đây là em ấy hạnh phúc.
- Cháu nói nghe có vẻ hay quá, cháu là phụ nữ làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho con bé?
- Đây chính là điều thứ hai con muốn nói với hai bác. Con ngoài là một phụ nữ ra thì tất cả đều rất ổn. Ở trong đó con cũng là một người có chút tiếng tăm và địa vị nên vấn đề kinh tế con đảm bảo sẽ đem lại cuộc sống đầy đủ và sung túc cho em ấy. Cuộc sống của em ấy sẽ không vì gánh nặng kinh tế mà phải bon chen. Con biết con gái bác là một người tài giỏi, không cần con thu xếp thì em ấy cũng tự đứng vững. Con nói ra như vậy cũng không phải để khoe khoang mà vì con muốn hai bác hãy tin ở con, con có thể lo cho em ấy tất cả mà có thể một người đàn ông không mang lại được. Con sẽ không để em ấy phải chịu khổ vì bất cứ điều gì.
- Dù cháu có mang lại kinh tế đủ đầy nhưng hạnh phúc trọn vẹn là gia đình phải có con cái làm sợi dây liên kết. Cháu đảm bảo luôn điều này sao?
Ba cô dù lòng có quyết tâm nhưng đã để cho chị vào nhà nên cũng muốn biết hết những suy nghĩ trong chị. Không muốn chị ra về với nỗi ấm ức trong lòng.
- Dạ thưa bác, y học giờ đã rất tiến bộ. Việc đó chỉ cần nhờ y học là có thể.
- Nhưng nó không là máu mủ của cháu?
- Con yêu em ấy nên con sẽ yêu tất cả những gì thuộc về em ấy. Với con điều đó không quan trọng, quan trọng là em ấy hạnh phúc. Còn điều này nữa con cũng muốn xin phép nói cùng hai bác. Không phải cho đến cuối cuộc đời trước khi nhắm mắt xuôi tay thì điều con người mưu cầu lớn nhất là mình sống hạnh phúc và không uổng phí một đời sao bác. Hai bác cũng mong muốn em ấy hạnh phúc. Con cũng vậy, và con mong hai bác nghĩ lại. Hãy để cho con được bên cạnh em ấy và mang lại hạnh phúc cho em ấy.
Ba cô ra điều đang suy nghĩ những điều chị nói. Mà những điều đó không phải là không có lí. Ba mẹ mong cô hạnh phúc, không mong cô tài giỏi hơn người. Giờ nếu chị có thể mang lại hạnh phúc cho cô tại sao họ lại không vui, phải chăng chỉ vì chị là một phụ nữ....
- Bé Uyên kêu cháu về đây sao?
- Dạ không, con đến đây em ấy không biết.
- Vậy thời gian vừa qua nó sống ra sao?
- Dạ em ấy hạnh phúc nhưng cũng lo nghĩ cho hai bác rất nhiều.
- Lo nghĩ cho hai ông bà già này mà nỡ lòng để hai ông bà gì này lo lắng à.
Ba cô lúc này định dùng sự mềm yếu của phụ nữ và sự xót thương với hai người già từ chị. Nhưng chị vẫn cứng rắn với lập trường của mình
- Dạ hai bác đừng như vậy, con xin lỗi đã đem buồn phiền đến hai bác. Nhưng tình cảm rất khó nói, nếu chúng con xa nhau được thì con cũng không muốn hai bác phải lo buồn như thế này đâu.
Ba cô đã không còn lí lẽ gì để nói với chị. Thông thì cũng thông vì chị đã vận dụng hết khả năng của mình. Nhưng rõ ràng họ vẫn chưa xuôi, làm sao mà xuôi được trong khi gốc rễ đã ăn sâu trong tư tưởng, đâu phải cứ nhổ bỏ một cách dễ dàng.
Chị cũng cảm nhận được ba mẹ cô đã có vẻ gì đó xiêu lòng. Chị biết hôm nay như vậy đã quá thành công. Chị không tin nếu sau vài lần thuyết phục nữa mà không được sự chấp thuận của ba mẹ cô. Hiện giờ bấy nhiêu là đủ với chị, và chị cũng muốn ba mẹ cô có thời gian suy nghĩ thêm chuyện của chị và cô.
- Bác không biết nói gì với cháu vì những điều cháu vừa nói. Vừa có lí vừa vô lí, làm cha mẹ ai mà không mong muốn con mình được hạnh phúc, con mình nó có như thế nào thì trong mắt mình nó vẫn là người tốt, vẫn muốn những điều tốt đẹp cho nó trước khi nhắm mắt xuôi tay như con nói. Nếu nó sống hạnh phúc hai bác ra đi sẽ rất mãn nguyện. Nhưng chuyện này còn rất nhiều hệ luỵ đàng sau, còn bà con hàng xóm. Còn rất nhiều điều dị nghị, cháu có hiểu không. Cho nên bác mong cháu đừng cố ép mình nữa. Cũng đừng thuyết phục hai bác nữa. Nếu cháu nói xong rồi cháu nên về đi.