Mẹ cô lúc này cũng không nói được điều gì ngoài sụt sùi khóc. Còn ba cô thì có vẻ tỏ ra cương quyết hơn.
- Ba không muốn nghe nhiều và cũng không muốn nói nhiều. Ý ba đã quyết, ba không bao giờ chấp nhận chuyện này. Con cũng đừng cầu xin hay giải thích này nọ. Ở trong đó nếu không tìm ra người đàn ông thích hợp thì cuối năm nay về đây ba sẽ nhờ người mai mối và tổ chức hôn lễ luôn. Chuyện này không tới lượt con quyết định. Còn cháu Như, bác cũng cầu xin cháu hãy buông tha cho con gái bác. Bác chỉ có mỗi mình nó, bác không muốn nó đi vào con đường lệch lạc này. Cháu là người có học, bác cũng không muốn mình xua đuổi hay chửi mắng cháu như người thiếu nhận thức. Nên chỉ xin cháu hãy rời xa và buông tha cho con bác. Cháu vừa đẹp vừa giỏi, không thiếu người để cháu chọn lựa, nhưng tuyệt đối không thể là con gái bác được. Giờ hai đứa đi đi, ba không muốn nhìn thấy hai đứa.
Ba cô không nổi nóng mà chỉ cương quyết trong lời nói của mình. Cả chị và cô đều biết nói thêm lúc này là không thể. Ba mẹ có lí của ba mẹ nhưng cô vẫn tin mưa dầm thấm lâu nên cũng muốn chuyện này thời gian sau nữa cô sẽ đem ra nói tiếp với ba mẹ. Còn giờ tốt hơn hết là nên nghe theo ba cô.
- Dạ con biết rồi. Ba mẹ nghỉ ngơi, con xin lỗi đã làm ba mẹ buồn nhưng trước khi đi con vẫn mong ba mẹ hãy suy nghĩ lại vì con thật sự nghiêm túc trong chuyện này.
- Dạ cháu chào hai bác cháu đi. Hai bác giữ gìn sức khoẻ.
Chị và cô ra đi rồi mà hai người già đầu đã hai thứ tóc vẫn còn ngồi bần thần ở đó và không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mẹ cô sau một lúc khóc lóc cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
- Chuyện này là sao hả ông? Sao con gái mình lại trở nên như vậy? Hay nó bị trúng bùa ngãi gì đó.
Ba cô lúc này cũng tỏ ra khó hiểu dù ban nãy ông cố kiềm chế cảm xúc của mình để cho mình đủ tỉnh táo trước con gái.
- Tui làm sao biết chuyện gì xảy ra, nhưng tui hiểu tính con gái mình. Một khi nó đã nói ra thì trong lòng nó đã quyết, nó không bao giờ nói ra rồi sẽ bỏ cuộc giữa chừng.
Ông nói rồi thở dài, không biết rồi cuộc đời con gái ông sẽ đi về đâu. Chuyện này ông cũng nhất quyết không nương tay, tất cả vì hạnh phúc của con gái.
- Vậy bây giờ ông tính sao, để nó ở trong đó có ổn không.
- Để từ từ tui tính, công việc nó ở trong đó với lại nó lớn rồi. Không phải cứ bắt nó về đây là bắt được. Bà yên tâm, tui sẽ thu xếp ổn thoả.
Ông nói rồi nghĩ tới lời nói của mình ban nãy, chắc chỉ có như vậy. Từ giờ ông để ý nghe ngóng để xem mối nào xứng với con gái mình, nếu được tết ông tiến hành luôn. Chuyện này không thể để lâu được, thời hạn cho ông là sáu tháng.
Thời hạn thử thách với chị và cô cũng là sáu tháng. Cô cũng biết tính ba mình, một khi đã nói là ông sẽ làm. Cô phận làm con dù muốn cũng không thể cãi lại. Tình yêu với chị dù lớn nhưng ai mà không biết áo mặt sao qua khỏi đầu ....
- Em đừng quá lo lắng, chị sẽ tìm cách để chúng ta được bên nhau. Tin chị được không?
- Em tin.
Cả chị và cô đều muốn an ủi đối phương chứ cả hai đều chưa có cách nào và niềm tin cũng không có với chính bản thân mình lấy gì đem cho đối phương. Nhưng một lời hứa lúc này sẽ tốt hơn là đem khó khăn đến cho người mình yêu. Và chị cũng tin mình sẽ có cách.
***********************
Cũng muốn bung ra hết một lúc như bạn Thanh Tung nói nhưng mình không đủ khả năng. Còn truyện từ đầu đã là hư cấu nên phần lớn là không thật, một số chi tiết hơi quá mình biết nhưng ví dụ như li rượu, nó là một chất xúc tác thúc đẩy tình cảm trong cô lớn hơn và nó cũng là một phần dằn vặt trong suy nghĩ của nhân vật....
Mình không thể trả lời bạn Thanhthuy về kết thúc truyện vì như thế sẽ mất đi tính hấp dẫn của câu chuyện. Nhưng nếu kết thúc không có hậu bạn nghĩ sao?......
Hic, hic. Nhà mình đang bị tấn công. Nhưng mình vẫn giữ vững lập trường của mình trước mũi tên và ngọn giáo..... Đùa với các bạn thôi. Các bạn hãy nghe câu này nhé! "VẠN SỰ TUỲ DUYÊN"
Dù muốn dù không thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, guồng quay công việc đôi khi cuống chị và cô theo đó mà tạm quên đi những khó khăn trong cuộc sống đem lại.
Chị vẫn đều đặn cùng cô đi về mỗi ngày, cùng ăn, cùng ngủ và cùng chăm sóc con gái.
Thứ bảy chị không đưa đón cô đi phòng trà và nói là đi công chuyện. Cô cũng không phải là không biết lịch công tác của chị nên rất thắc mắc.
- Chị đã đi đâu hai hôm nay? Em muốn biết.
Cô vì không chịu được nữa nên lúc chị sắp ngủ cô vẫn phải lên tiếng.
- Chị có ít việc cần giải quyết.
- Không phải việc cty.
- Ừm.
- Việc riêng.
- Ừm.
- Không thể cho em biết.
- Khi nào xong chị sẽ cho em biết, giờ em đừng hỏi, chị sẽ không nói.
- Giữa em và chị từ khi nào có việc không thể cho nhau biết?
Cô cảm thấy hơi khó chịu với cách chị đối với mình.
- Chị nói em đừng hỏi.
- Tại sao? Chị đã giấu em chuyện gì?
Chị cũng hiểu không nói mọi việc với cô là lỗi của chị nên mới tạo ra sự nghi ngờ trong cô nhưng mọi việc đã gì đâu, làm sao nói với cô được. Lúc này chỉ có cách dỗ ngọt với người yêu là tốt hơn hết.
- Em đừng suy nghĩ lung tung mà ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta. Chị yêu em, mỗi mình em, em biết mà. Việc chị làm sẽ tốt cho mối quan hệ của chúng ta nhưng chị chưa nói được. Chị hứa mọi việc ổn chị sẽ cho em biết. Tin chị được không.
Cô lúc này cũng biết mình hơi quá khi nghi ngờ chị nên khi nghe chị nói lòng cũng đã xuôi. Nhưng không vì thế mà gạt bỏ được tất cả.
- Chị nhớ đó nha, em tin chị. Nhưng để em biết chị lừa dối em chuyện gì thì biết tay em. Lúc đó xem em sẽ trừng phạt chị như thế nào.
- Ai chơi trò hăm doạ. Đùa thôi chứ chị hứa sẽ không bao giờ lừa dối em. Chị hứa. À vài hôm nữa là tới cuộc họp cổ đông, lúc đó chị sẽ chính thức công bố em là một cổ đông lớn của cty và từ lúc đó em cũng chính thức có mặt trong các cuộc họp cổ đông.
- Sao cũng được, chị quyết định đi. Nhưng vẫn là câu nói đó, em không muốn nhận món quà đó.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều, hai ta đã sống chung rồi. Chị muốn của chị cũng là của em và chị cũng muốn em sát cánh bên chị. Em không biết chứ mấy cuộc họp đó đau đầu lắm. Mấy cổ đông đưa rất nhiều ý kiến, nếu có em ủng hộ thì chị thấy mình vững tin hơn và cũng lấn át được các cổ đông khác.
- Em biết rồi. Xin lỗi vì phương án của em mà làm chị khó.
- Lại nữa rồi, lúc đó còn cách khác sao.....
*******
Hôm nay thứ tư, hiển nhiên là chỉ có mình chị đến cty. Trùng hợp nay không có cuộc gặp đối tác nào, lại việc vàng thuận lợi nên hiển nhiên là TGĐ rất rãnh. Và rãnh rỗi nên sinh ra nông nỗi, TGĐ lại giở trò trẻ con liền không buông tha cho người yêu.
" - Em.
TGĐ nhắn tin và đợi hơn 10' vẫn không thấy tín hiệu trả lời.
- Em này.
Lần này cũng vậy, cái đt xịn của chị vẫn không chịu đỗ chuông.
- Đang dạy hay sao mà không trả lời tin nhắn cho chị. Nhớ em quá.
- ....
- Dạy xong nhắn tin cho chị. Trưa chị ghé qua trường rồi cùng đi ăn nhé!"
Cũng vì sáng nay vội đưa bé My đi học nên cô không mang theo cơm.
Sau gần chục tin nhắn không thấy hồi âm, chị quay sang gọi. Cả hai số đều không bắt máy, chị đã bắt đầu thấy bực bội trong lòng. Tuy nhiên vì đã nhắn tin trưa ghé qua cô nên tan giờ trưa chị liền lấy xe đến trước cổng trường. Sau vài cuộc gọi vẫn không được chị trực tiếp vào trong trường tìm cô. Vô tình thấy cô vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với một đồng nghiệp nam. Chị cố tình đi theo sau và biết được cô tới căn tin ăn trưa. Nỗi bực bội trong người mỗi lúc một tăng lên.