- Ờ. Lúc em từ chối.
- Tuỳ chị, em sao cũng được. Nghe theo chị hết.
- Không biết là em lại ngoan vậy đó.
- Xưa nay em nổi tiếng ngoan hiền, tại chị không nhận ra đó thôi.
Cô vừa nói vừa cười cũng muốn nói những chuyện vui để khoả lấp nỗi lo trong chị và mình lúc này.
- Giờ nhận ra có muộn quá không ta.
- Không hề. Muộn còn hơn không. Chị, giờ đã bớt căng thẳng chưa?
- Cũng tạm tạm. Làm sao mà hết được em.
- Có cần em giúp không? Em có cách.
Cô lúc này có nụ cười rất bí hiểm mà do không đủ ánh sáng nên chị không nhìn ra được.
- Cách gì?
Cô không nói mà trực tiếp đưa tay mình vào trong lớp áo của chị. Sau khi dạo một vòng, cô chậm rãi gỡ bỏ từng cúc áo để lộ ra đó mảng da thịt mịn màng trắng trẻo làm cho du͙© vọиɠ trong người cô càng mãnh liệt hơn. Vừa chuẩn bị cho hành trình thám hiểm của mình...
" cốc cốc"
Vội vàng không kịp gài lại, cô trực tiếp lấy chăn che phần trên cho chị.
- Dạ.
- À mai mẹ có tí việc qua bên ngoại, sáng con thu xếp đi chợ về làm đồ cúng nha con.
- Dạ. Con biết rồi.
- Ờ. Con nghỉ đi.
- Dạ, mẹ.
Phù...
- Hết hồn, chúng ta tiếp tục nhé người đẹp.
Sau câu nói, không cần chị trả lời. Cô cứ làm những gì cô thích, chị lúc này chỉ cần phối hợp tốt là được.
Cô sau một vài lần cùng người yêu, giờ đã có kinh nghiệm hơn nên việc makelove với cô cũng dễ dàng hơn và vì thế không có gì khó trong việc làm cho người yêu thấy mãn nguyện cùng hạnh phúc.
- Không nghĩ em lại giỏi đến vậy.
- Hì hì, chuyện tốt học thì khó chứ việc xấu thì rất đơn giản. Chị không biết à.
- Cũng không nghĩ em cũng có du͙© vọиɠ nha.
Chị sau khi vui vẻ và thoải mái hơn lại quay sang trêu cô.
- Chị không nghe đi với bụt bận áo cà sa đi với ma bận áo giấy hả.
Cô cũng không vừa mà đáp trả chị, dám sau khi xong việc lại quay sang nghĩ xấu mình.
- Vậy bây giờ em có muốn thấy ma không?
- Không không. Em không.
Cô biết chị lúc này muốn gì nên lập tức ngăn cản ngay ý đồ.
- Làm gì mà em la toáng lên thế. Chị cũng đã nói gì đâu.
- Ai mà biết được trong đầu chị nghĩ gì. Mà người đẹp đã bớt căng thẳng chưa?
- Cũng bớt rồi.
- Vậy ngủ nha. Mai còn đi chợ nữa.
- Ờ. Mà chị thấy em hay gọi chị là người đẹp.
- Em nhớ không nhầm thì ai đó đã từng nói với em rằng mình đẹp.
- Ai nói vậy ta.
- Ai nói người đó nhớ.
- Mà em chưa bao giờ nói với chị ba từ nào đó nha. Chị muốn nghe.
- Ba từ gì em hổng biết ta. Giờ em buồn ngủ rồi, ngủ nha.
- Ờ. Đồ keo kiệt, ba từ mà cũng không nói. Phụ nữ luôn yêu bằng tai mà cũng hổng biết. Đúng là khúc gỗ. Khúc gỗ ngủ ngon nhé!
- Ơ hay....
Chị nói thế chứ thừa biết tình yêu cô dành cho mình lớn đến mức nào nên vui vẻ hôn lên trán cô rồi cùng cô có giấc mộng đẹp cho đến sáng.
Ở quê đúng là không khí ngày này như một ngày tết. Người người, nhà nhà đều làm tiệc lớn để cúng. Theo chị nghĩ, có lẽ đây là một lễ cầu trời và thần linh phù hộ cho cuộc sống quanh năm gặp nhiều may mắn vì chị nhìn thấy các lễ vật được bày ra rất giống.
Ở sài gòn ngày này cúng rất sơ sài, chỉ là bánh ú tro và một ít trái cây. Không như ở quê, bánh trái cây gà vịt..... Đã vậy còn hái đủ thứ lá gì đó mà khi nấu uống rất thơm và ngon. Cô bảo với chị, lá chỉ có hái vào ngày này mới đúng mùi vị của nó. Có điều mùi vị cũng không thể mang lại cho tâm hồn con người sự khoan khoái và thanh thản. Cũng không làm cho con người theo đó mà dịu đi một khi gặp những chuyện ngoài tầm kiểm soát.
Với gia đình cô sóng ngầm cũng nỗi lên sau bữa cơm đầm ấm của ngày lễ tết nhỏ này.
- Ba mẹ, con có chuyện muốn thưa với ba mẹ.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cô thưa chuyện với ba mẹ khi bốn người cùng uống nước nói chuyện.
- chuyện gì con cứ nói, có gì phải rào trước đón sau.
Mẹ cô lên tiếng khi nhìn thấy con gái có vẻ trang trọng trong cách nói chuyện của mình.
- Dạ con..... Dạ con đã có người yêu.
Cô hít thật sâu để lấy can đảm nói lên điều mình muốn. Chị lúc này không quên cầm tay cô để tiếp thêm động lực vì chị biết tâm trạng của cô lúc này là như thế nào. Áp lực không nhỏ.
- Ây da, chuyện vui vậy mà mẹ cứ tưởng chuyện gì. Sao hôm nay không dắt về đây luôn cho ba mẹ biết mặt. Mẹ mong ngày này lâu lắm rồi. Ở quê tuổi của con đứa nào cũng con bồng con bế, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn mình con. Học cao làm chi con, quan trọng là hạnh phúc. Con gái bon chen chi cho lắm, lo mà gói gém hạnh phúc mới quan trọng. Lần sau nhớ dắt về cho mẹ biết nghe chưa, được thì lo cưới hỏi luôn còn con cái nữa.
Mẹ cô như được mùa vì trúng ngay ý bà từ bao lâu nay, thế là bà sẵn tiện xổ luôn một tràng đúng bài ca con cá muôn thuở của bà.
- Dạ thật ra.... Con muốn.... Dạ người con yêu là chị Như ạ.
Cô không nghĩ tới khi nói ra lại quá khó khăn đến vậy. Định bỏ cuộc nhưng không thể làm cho người yêu thất vọng nên lấy hết can đảm có thể, cuối cùng cô cũng nói ra điều mình muốn nói.
- Ba, mẹ không nghe nhầm chứ con.
Cả ba và mẹ cô cùng lên tiếng sau khi cô dứt lời.
- Dạ thưa hai bác, hai bác cho phép ạ.
- Cháu nói gì vậy? Là thật sao Uyên?
Ba cô vừa nghe chị nói xong đã biết mình không nghe nhầm. Nhưng vẫn quay sang hỏi cô mong tìm kiếm cái lắc đầu từ cô.
- Là đúng thưa ba, con và chị Như đang yêu nhau. Con dẫn chị về và mong được ba mẹ đồng ý cho tụi con.
- Chuyện này là sao hả con? Mẹ không hiểu gì cả.
Mẹ cô lúc này đã bắt đầu khóc, bà đúng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con gái của bà. Đang yên đang lành tại sao lại....
Ba cô thì có vẻ điềm tĩnh hơn, cũng không biết là do ông là một người đàn ông nên không bộc lộ cảm xúc ra ngoài hay do bản thân là một nhà giáo nên đã tôi luyện ông thành một người bình tĩnh hơn trong cách cư xử....
- Chuyện này thật hoang đường, muôn thuở nay chỉ có nam nữ mới kết thành một đôi vợ chồng chứ làm gì có chuyện hoang đường như con nói. Con hãy dẹp ngay cái ý định vừa nói đi, ba mẹ không bao giờ chấp nhận một chuyện hoang đường như vậy.
Ba cô có lẽ cũng không biết dùng lời gì để nói với cô nên cứ lặp đi lặp lại một từ. Ông cũng chưa thể hiện sự bức xúc mà chỉ mới nói lên ý kiến của mình.
Cô đã biết chuyện này từ đầu đã không dễ, bản thân cô sống ở môi trường có tư tưởng tân tiến và cái nhìn phóng khoáng mà ban đầu còn không thể chấp nhận huống chi là ba mẹ cô. Khó khăn đã lường trước nên tinh thần cũng đã có sự chuẩn bị rất kỉ. Cô cũng không cho phép mình chùn bước trong quyết định của mình.
- Ba mẹ, con biết chuyện này đã làm cho ba mẹ khó tin và cũng khó chấp nhận. Nhưng sự thật là như vậy, con yêu chị ấy, khi bên cạnh chị ấy con thấy mình vui vẻ và hạnh phúc. Con xin ba mẹ, một lần duy nhất này thôi hãy chấp nhận mong muốn này của con. Con biết con sống ích kỉ vì chỉ nghĩ cho bản thân mình, nhưng thật sự con không thể nào từ bỏ chị ấy được. Với con ba mẹ quan trọng và chị ấy cũng rất quan trọng. Trước giờ con luôn sống và nghĩ sẽ luôn luôn làm cho ba mẹ yên tâm và vui vẻ vì con. Giờ con cũng biết đã làm ba mẹ buồn như thế nào, nhưng ba mẹ hãy biết là con dù sống bên chị ấy hay sống bên cạnh một người đàn ông mà nếu con lấy làm chồng thì con vẫn là con của ba mẹ. Điều quan trọng ở đây là chị ấy hay người đàn ông kia sẽ đối tốt với ba mẹ hơn. Con tin chị ấy sẽ tốt với ba mẹ cũng như con vậy. Và có thể ba mẹ nghĩ đơn giản hơn là ba mẹ có hai người con gái. Chị ấy cũng sẽ là con gái của ba mẹ. Nam hay nữ quan trọng sao ba mẹ, quan trọng bên ai con sẽ hạnh phúc, không phải sao?
Cô lúc này đã quỳ hẳn xuống trước mặt ba mẹ mình. Chị vì thế cũng làm theo cô, muốn cùng cô chia sẻ tất cả mọi chuyện. Chị cũng đã nhìn thấy khó khăn này không nhỏ và cũng không dễ dàng vượt qua nên tiếp lời cô.