Tôn Giai Ni quỳ trên mặt đất, ngậm vật nóng thô cứng của Lục Minh Thần vào miệng không chút do dự.
Hai tay bị trói chặt, cô không thể cố định gậy thịt, đành phải dựa vào sức mạnh của các bộ phận khác trên cơ thể.
Hai bầu ngực bị dây thừng trói lại, áp lên đầu gối của Lục Minh Thần cọ xát qua lại.
Đầu cô vùi giữa chân anh, lên lên xuống xuống, cố gắng phun ra nuốt vào vật nam tính kia.
Đầu lưỡi của cô vừa linh hoạt vừa mềm mại, khoang miệng bé nhỏ ngậm chặt lấy gậy thịt cứng như sắt, làm nó trở nên to hơn.
Hạ thân được cô hầu hạ rất dễ chịu, nhưng trên mặt Lục Minh Thần không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ăn dươиɠ ѵậŧ lớn của chủ nhân ngon không?”
“A ~ ngon ~”
“Tách chân ra, nhếch mông cao lên.”
Tôn Giai Ni ngoan ngoãn dang hai chân ra, rất nhanh, Lục Minh Thần cầm lấy gậy rung đặt lên âm hạch của cô.
Âm thanh quen thuộc của dòng điện và kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ dội truyền đến, cô lập tức quên mất động tác đang làm.
“Bộp!”
Cái mông nhỏ bị đánh một cái thật mạnh.
Không giống với những lần trước, lần này anh dùng lực rất mạnh.
Cô cảm giác nơi đó nóng rát, đoán chừng đã đỏ lên.
“Tiểu mẫu cẩu, tôi có nói cho em ngừng sao?”
“Xin lỗi, chủ nhân.”
Tôn Giai Ni sợ hãi co rúm lại, vội vàng tiếp tục cố gắng ăn gậy thịt.
Bên dưới cô, gậy rung đã bắt đầu chuyển động “Xì xì”.
Lục Minh Thần nắm gậy rung trong tay, sau khi cọ xát một vòng dọc theo âʍ ɦộ của cô, lập tức “Phụt” một tiếng chọc vào bên trong hoa huyệt.
“Ưm ~ a ~”
Lỗ nhỏ thoáng cái được lấp đầy, Tôn Giai Ni run lên, hai chân càng không ngừng run rẩy.
Cô ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng lại không được thỏa mãn, chỉ có thể chuyên tâm hầu hạ chủ nhân, ngậm lấy gậy thịt lớn, như thể đang ăn mỹ vị nhân gian, không ngừng liếʍ mυ'ŧ thỏa thích.
Một lúc sau, Lục Minh Thần ghim đầu cô, lạnh lùng nói: “Há miệng ra, ngậm hết.”
“Ưm ~”
Cô không dám chống đối, nhanh chóng mở cái miệng đỏ hồng ra, chờ đợi anh ban ân.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh, dinh dính của anh nhanh chóng phụt ra khỏi qυყ đầυ bắn vào miệng cô, Tôn Giai Ni há to miệng, ngoan ngoãn tiếp nhận.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân quá nhiều, cô quỳ trên mặt đất, nuốt vào một cách đói khát, không để sót một giọt nào.
Sau khi ăn xong, Lục Minh Thần ra lệnh cho cô: “Xoay người lại, nhếch mông cao lên.”
“Vâng, chủ nhân.”
Tôn Giai Ni ngoan ngoãn di chuyển vị trí, đưa lưng về phía Lục Minh Thần.
Gậy rung vừa nãy cắm vào cơ thể cô không ngừng rung lên “Vù vù”.
Nơi tư mật của Tôn Giai Ni đã sưng đỏ, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra rất nhiều, toàn bộ hoa huyệt và cúc huyệt đều ướt đẫm.
Một tay Lục Minh Thần xoa xoa cặp mông tuyết trắng của cô, tay còn lại nắm lấy phần đuôi của gậy run, ấn mạnh, để nó tiến vào sâu hơn.
“A ~ chủ nhân ~ a ~”
Phần thân trên của Tôn Giai Ni nằm rạp trên mặt đất, bộ ngực cọ xát trên thảm, đầṳ ѵú vô cùng ngứa ngáy.
Gậy rung vẫn nhích về trước, đâm thẳng vào miệng tử ©υиɠ của cô, vòng xoắn trên thân gậy ma sát với vách tường mềm mại bên trong cô, khiến cô vừa đau đớn vừa sung sướиɠ.
Rất nhanh, cô không thể chịu đựng nổi nữa, không nhịn được cầu xin anh: “Chủ nhân, lấy nó ra đi ~”
“A ~ tiểu mẫu cẩu lại dám đưa ra yêu cầu?”
Dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng lạo xạo giữa không trung, ngay sau đó, lưng Tôn Giai Ni lập tức cảm thấy đau rát.
“A~”
Cô đau đến nỗi hét to lên, quay đầu lại, chỉ thấy Lục Minh Thần đang cầm một cây roi màu đen, đang vung về phía cô lần nữa.
“A ~ chủ nhân ~ em biết sai rồi ~ a ~”
Cô sợ đến nỗi vội vàng nhận lỗi.
Nhưng đã quá muộn, Lục Minh Thần quất thẳng vào tấm lưng xinh đẹp và cái mông nhỏ của cô liên tiếp mấy chục cái.
Mỗi một lần, đều nóng rát dữ dội.
“Đây là trừng phạt cho việc không nghe lời, tiểu mẫu cẩu nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ.”
“Được rồi, lần này đến đây thôi, nếu lần sau còn tái phạm, em sẽ bị phạt nặng gấp mười lần so với lần này.”
Lục Minh Thần đặt cái roi xuống, rút gậy rung trong tiểu huyệt của cô ra, sau đó đỡ lấy vật nóng của mình, mạnh mẽ thúc vào.
Hai chân Tôn Giai Ni vẫn còn đau, toàn thân yếu ớt quỳ trên mặt đất. Lục Minh Thần ra vào không tiện, lập tức tháo còng tay của cô, cho phép cô được bò qua bò lại trong phòng khách.
“Bốp! Tiểu mẫu cẩu bò nhanh lên!”
“A ~ vâng ~ chủ nhân ~”
Dáng người của anh quá cao, Tôn Giai Ni không thể không cố gắng chổng mông cao lên, đưa mật huyệt của mình về phía anh.
Tư thế này không phải mệt nhất, nhưng chắc chắn là tư thế làʍ t̠ìиɦ nhục nhã nhất mà cô từng thử.
Cô bị anh anh xách lên, hai tay chạm đất, trên người buộc dây đỏ bò trên thảm, trông giống như loài chó.
Dưới sự nhục nhã to lớn, hoa huyệt của cô ào ạt phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài, từng giọt thấm vào tấm thảm.
“Tiểu mẫu cẩu, siết chặt lại.”
Lục Minh Thần nắm lấy vòng cổ của cô, quát mắng như thể đang đối đãi với thú cưng của mình.
Vật nóng của anh cũng không chút lưu tình, không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, chỉ lấy du͙© vọиɠ của mình làm điều kiện tiên quyết.
“Rẽ qua, sau đó tiếp tục bò.”
“Ưm ~ a ~”
Cơ thể và lý trí đều đang trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, bò trong phòng khách nửa vòng, Tôn Giai Ni lập tức đạt cao trào.
Sau khi cô thét chói tai phun ra xuân triều, Lục Minh Thần xoay người cô lại, để cô nằm trên thảm, hai chân nâng lên một góc chín mươi độ, tạo thành tư thế đầu ở dưới tiểu huyệt ở trên, sau đó cắm vào lần nữa.
“A ~ chủ nhân ~”
Tôn Giai Ni nằm trên đất, nhìn đầu gối của Lục Minh Thần hơi cong.
Mái tóc của anh gọn gàng sạch sẽ, đường nét trên khuôn mặt đẹp đến bất phàm.
Có một sự dịu dàng ẩn giấu bên trong biểu cảm lạnh nhạt kia, chỉ cần một cái liếc mắt đã khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.
Thật sự hạnh phúc.
Có một chủ nhân đẹp trai và hoàn hảo như vậy.
Hơn nữa, mặc dù anh vừa mới dạy dỗ cô, nhưng bây giờ lưng của cô đã không còn cảm thấy đau nữa.
Cô biết, anh yêu cô theo cách của riêng anh.
Trong nháy mắt, Tôn Giai Ni khôi phục lại sức lực.
Cô cố gắng nâng chân lên, phối hợp với tiết tấu của anh.
“A ~ ăn gậy thịt của chủ nhân ~”
“Mời chủ nhân tận hưởng thoải mái ~ đâm mạnh vào ~ mạnh hơn nữa ~ a ~ đâm nát da^ʍ huyệt của em ~”
Cô nũng nịu rêи ɾỉ, màu sắc trong mắt Lục Minh Thần sâu thêm mấy phần.
Anh không thương hại cô nữa, nhắm ngay hoa huyệt mềm mại của cô, nỗ lực chạy nước rút.
“Chơi tiểu mẫu cẩu này ~ ngày nào cũng muốn được chơi ~”
“A ~ tất cả đều do chủ nhân dạy dỗ ~ nhìn thấy chủ nhân là đã không nhịn được ~”
Đôi mắt Lục Minh Thần trở nên đỏ hơn, anh tách chân cô thành chữ “nhất”, vật nóng giống như máy đóng cọc, không ngừng thúc vào, rút ra, lại thúc vào…
“Phạch phạch ~”
“Phạch phạch ~”
Tôn Giai Ni bị anh cắm đến nỗi đầu ốc trống rỗng.
Linh hồn của cô dường như đã xuất ra ngoài, trở thành một người khác, lơ lửng giữa không trung nhìn đôi nam nữ đang làʍ t̠ìиɦ trong phòng khách.
“A ~ tuyệt vời ~ chủ nhân ~ a ~”
“Tiểu mẫu cẩu thích nhất là gậy thịt lớn của chủ nhân ~”
“Được chủ nhân làm rất hạnh phúc ~”
Người phụ nữ lõα ɭồ, bị dây đỏ quấn quanh toàn thân không ngừng rêи ɾỉ, trong khi người đàn ông trên người cô, từ khuôn mặt không biểu cảm lúc đầu, trở nên ngày càng phấn khích.
Nửa giờ sau, cuộc mây mưa mới kết thúc.
Lục Minh Thần bế Tôn Giai Ni vào phòng tắm để chùi rửa, cởi bỏ dây thừng cho cô, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Chủ nhân?” Hai mắt Tôn Giai Ni lộ ra bên ngoài lóe lên, cô không hiểu hành động này của anh.
Không phải muốn làm suốt đêm cho tới mai ư?
Sao lại kết thúc nhanh như vậy?
“Không cho phép đặt câu hỏi, từ bây giờ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Cô nhóc này.
SM không chỉ là lạm dụng tìиɧ ɖu͙©, mà còn bao hàm sự bảo vệ và ban phước của S đối với M.