Không thể không nói, quyết định tạo quan hệ của Lục Minh Thần trước đó vô cùng chính xác.
Ngày 4 tháng 10 đúng dịp Tết Trung Thu, anh lấy thân phận bạn trai Tôn Giai Ni đến nhà họ Tôn.
Lúc ba Tôn mẹ Tôn thấy anh đến còn có chút ngượng ngùng, dù sao ban đầu cũng xem như là họ hàng xa, tự nhiên tức khắc biến thành con rể tương lai của mình, nếu là ai cũng sẽ khó có thể tiêu hóa ngay được.
Nhưng cũng may có dượng Chu, cô Chu ở đây, ba Tôn mẹ Tôn cuối cùng cũng không nói gì nữa, vẫn đối đãi với Lục Minh Thần như khách quý.
Trong bữa tiệc, không tránh được phải kính rượu mấy lượt.
Không giống với Tết Trung thu hai năm trước, lần này, có nhiều thêm một người là Tôn Gia Minh.
Thân là anh trai của Tôn Giai Ni, lúc anh đối diện với Lục Minh Thần cảm xúc có hơi khó tả.
Một mặt là vui vì em gái mình tìm được người bạn trai ưu tú như vậy.
Mặt khác, vẫn là lo lắng, em rể tương lai ưu tú thế này, sau này áp lực của anh ta thật sự không phải lớn bình thường.
Nghĩ như vậy, Tôn Giai Minh tập tức tìm lý do chuốc rượu anh, lấy thân phận anh cả của mình.
Cứ một lúc là: “Minh Thần à, hai anh em mình uống một chén.”
Chốc lát lại là: “Minh Thần à, anh không uống nổi nữa, em thay ba anh tiếp rượu dượng nhé.”
“Tôn Giai Minh!” Tôn Giai Ni sốt ruột cho bạn trai, nổi giận, cô trừng mắt nhìn anh trai mình, ghét bỏ nói: “Anh bớt lắm chuyện đi.”
“Mẹ, mẹ nhìn em gái con xem, khuỷu tay đã bắt đầu để ra ngoài (*) rồi!”
(*) Nguyên văn (胳膊肘往外拐): ý nói chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không suy nghĩ cho người nhà.
Giọng điệu của anh vừa chua ngoa vừa quái gở, Tôn Giai Ni không thèm liếc mắt, mặc kệ anh.
Thừa dịp mọi người không để ý, cô lặng lẽ kề tai Lục Minh Thần nói nhỏ: “Chú Lục, nếu uống không được thì cứ nói đi.”
“Yên tâm.”
Lục Minh Thần là người có thể uống rượu, lúc mới bắt đầu lập nghiệp, việc xã giao chiêu đãi khách hàng là không thể tránh khỏi.
Nhưng cũng chỉ trong mấy năm đầu, anh có tầm nhìn xa và chiến lược, nhanh chóng mở rộng hoạt động kinh doanh, cũng rất ít khi dính vào bia rượu.
Hôm nay là một ngày quan trọng, gặp mặt bố mẹ vợ tương lai, sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội lấy lòng này được?
Thế là cả đêm, chén rượu của ba Tôn chưa vơi lúc nào.
“Chú Tôn, chúng ta cạn một chén.”
“Anh uống từ từ thôi, ăn chút đồ ăn đi.”
Càng về sau, đến khi Tôn Giai Minh say khướt ngã trên ghế sofa, Lục Minh Thần giống như chủ nhân của ngôi nhà này, vẫn không ngừng bồi rượu cha Tôn và dượng Chu đến phút tàn cuộc.
Những người đàn ông vẫn đang ăn, mấy người phụ nữ tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Mẹ Tôn vừa uống trà vừa hỏi con gái mình: “Con nói thật với mẹ đi, có phải lần đó con lén khóc là vì cậu ta hay không?”
“Mẹ, lần đó là lần nào?”
Tình cảm luôn ngọt ngào, chỉ một chút khó chịu Tôn Giai Ni đã quên từ lâu, nhưng mẹ cô vẫn nhớ kỹ.
“Chính là lần hồi trung thu năm kia, con còn nhớ không?”
Vừa nói xong, Tôn Giai Ni đã nhớ ra.
Cô vội vàng kéo tay mẹ mình làm nũng, nhẹ nhàng nói: “Mẹ à, lần đó không liên quan gì đến Lục Minh Thần, anh ấy rất tốt với con, không chỉ dạy con rất nhiều điều mà còn chăm sóc con lúc đau ốm, bình thường cũng rất thương yêu con.”
“Con đó ~” Mẹ Tôn cười chọc vào đầu cô.
Thảo nào vừa rồi anh trai cô nói cô để khuỷu tay ra ngoài, thật sự không sai!
Nửa giờ sau, cuối cùng cũng ăn cơm xong.
Ba Tôn đã say bí tỉ, dượng Chu cũng bước đi loạng choạng, chân nam đá chân chiêu.
Lục Minh Thần dìu ba vợ tương lai vào phòng nghỉ ngơi, sau đó bước ra nói với mẹ vợ tương lai: “Dì ơi, con định giúp dì dọn dẹp bàn ăn nhưng bây giờ muộn quá rồi. Con sẽ đưa anh họ và chị dâu về nhà trước, sẽ quay lại thăm dì sau.”
“Được rồi, Tiểu Lục, đi đường cẩn thận, hôm nay để con tốn tiền rồi.”
Hôm nay Lục Minh Thần mang đồ tới nhà, bà vừa mới nhìn lướt qua cũng ước tính khoảng mấy vạn, nhiều hơn so với số lượng lần đầu tiên tới nhà theo tập tục địa phương của họ rất nhiều.
“Dì đừng khách sáo, con còn cảm thấy chưa đủ đâu. Vậy con đi trước, dì nấu ăn rất ngon, lần sau con sẽ tới học hỏi dì vài chiêu.”
Có người phụ nữ nào không thích nghe người khác khen ngợi tài nấu nướng của mình?
Huống chi còn là một anh chàng đẹp trai như vậy.
Mẹ Tôn lập tức nở một nụ cười tươi như hoa, vội nói: “Học cái gì, lần sau tới ăn là được rồi.”
Bà nói xong, lại gọi con gái mình: “Ni Ni, Tiểu Lục đi rồi, con đi tiễn đi.”
“Ơi, đến đây!” Tôn Giai Ni cuống quýt chạy từ phòng bếp ra.
Vừa đến trước cửa, Lục Minh Thần liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, tiện tay kéo áo khoác đặt trên ghế sofa cho cô mặc, dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, mặc nhiều một chút.”
“Dạ.”
Cô gái nhỏ ngọt ngào gật đầu, để anh cẩn thận mặc áo khoác cho mình.
Ở bên cạnh, mẹ Tôn yên lặng chờ xem cảnh này.
Ra cửa, bên ngoài quả nhiên lạnh run người.
Lục Minh Thần đỡ dượng Chu đi trước, cô mở đèn flash điện thoại đi theo cô ở phía sau.
Ra ngoài đường cái, đã thấy một chiếc xe chờ sẵn ở đó.
Lục Minh Thần cười nói: “Chị dâu, em vừa gọi xe, hai người về trước đi, đi đường cẩn thận.”
“Vậy chúng ta đi trước, hôm khác đến nhà ăn cơm.”
“Được rồi, đi đường chậm thôi.”
“Tạm biệt cô.”
Đợi đến khi chiếc taxi đi xa, Tôn Giai Ni liếc nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe cũng không có nên hỏi anh: “Chú Lục, chú không gọi xe cho mình sao?”
“Ừm.”
Lục Minh Thần nhàn nhạt đáp lại, ngay sau đó anh đột ngột bước tới, ấn lên vai cô, mãnh liệt hôn xuống.
Trong miệng anh nồng nặc mùi rượu, vừa thơm vừa cay, Tôn Giai Ni bị anh liếʍ vào kẽ răng, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi, chẳng mấy chốc đã cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể bản thân mình cũng đã uống rượu.
Hôn một lúc, bàn tay Lục Minh Thần bắt đầu sờ soạng lung tung.
Anh ngựa quen đường cũ luồn tay vào áo của cô đi lên, mạnh mẽ nhào nặn.
“A!”
Tôn Giai Ni mềm nhũn dưới sự trêu chọc của anh, bụng dưới như có một nhóm lửa, nóng như muốn thiêu đốt cô ngay lập tức.
Một lúc lâu sau, Lục Minh Thần mới ngừng lại, ôm lấy gương mặt của cô gái nhỏ, khàn giọng hỏi, “Gần đây có khách sạn nào không?”
Tôn Giai Ni lập tức hiểu anh đang nghĩ gì, vội vàng lắc đầu: “Không thể đi khách sạn, mẹ em vẫn đang đợi trên lầu.”
“Nhanh thôi, một chút là được rồi.”
“Lần nào anh cũng rất lâu.”
Không phải cô không biết, mỗi lần cô đều nghĩ là rất nhanh, kết quả lúc nào anh cũng phải bắn đến mấy lần, mà khoảng cách giữa mỗi lần đều rất lâu.
“Vậy được rồi.”
Giọng điệu của anh rất không cam tâm, giống như một đứa trẻ.
Tôn Giai Ni hơi buồn cười, nhưng trong lòng đều là tình cảm dịu dàng, cô nhìn vầng trăng trên bầu trời rồi vội vàng đổi chủ đề: “Chú Lục, anh nhìn xem, mặt trăng rất tròn, có giống lòng đỏ trứng gà tối nay chúng ta mới ăn hay không?”
Lục Minh Thần miễn cưỡng liếc nhìn, sau đó cúi đầu tiếp tục bóp ngực cô.
“Không bằng bộ ngực tròn của em, lòng đỏ trứng cũng không ngon bằng núʍ ѵú của em.”
Tôn Giai Ni: “…”
“Có phải anh uống say rồi không?”
Nếu không, làm sao có thể nói mấy lời như say rượu này?
“Không có, anh chỉ muốn ở với bảo bối của anh lâu hơn một chút.”
Nói xong, anh vùi đầu vào vai cô, ôm cô thật chặt.
Tôn Giai Ni cũng không đành lòng xa anh, l*иg ngực của chú Lục ấm áp rộng lớn như vậy, cô thật sự muốn mãi mãi được anh ôm vào lòng.
Hai người yên lặng đứng đó một lúc lâu, đến khi gió càng lúc càng mạnh, Lục Minh Thần mới buông cô ra: “Lên đi, dì vẫn đang chờ.”
“Em đợi anh lên xe rồi mới đi.”
“Ngoan, em không đi nói không chừng anh lại đổi ý.”
Đôi mắt anh vừa đen vừa sáng, ánh mắt nóng rực mang theo quyết tâm nhìn cô, Tôn Giai Ni tin rằng anh nói được làm được.
Thế là cô gật gật đầu, nói: “Vậy em đi đây.”
Lục Minh Thần nhìn cô xoay người đi từng bước về phía cổng tiểu khu, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.
Anh lấy điện thoại ra gọi xe, thế nhưng chẳng bao lâu sau lại bị cô gái nhỏ vội chạy vòng trở lại ôm chặt.
Đôi mắt Tôn Giai Ni sáng long lanh, lấp lánh hơn cả những vì sao trên trời.
Cô mỉm cười nhìn Lục Minh Thần, kiễng chân mổ nhẹ lên môi anh.
“Chú Lục, trung thu vui vẻ.”
“Ừm.”
Có em, là niềm hạnh phúc lớn nhất.