Hai năm sau.
Trung thu năm nay và lễ Quốc khánh rơi vào một kỳ nghỉ.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, Lục Minh Thần chủ động ôm quà đến thăm hỏi Chu gia.
Sau khi vào cửa hàn huyên một lúc, anh mới nói rõ với anh họ ý đồ mình đến đây.
“Anh, anh còn nhớ chuyện lần trước anh giới thiệu đối tượng xem mắt cho em không?”
Dượng Chu nghe vậy, hàng lông mày rậm nhíu lại.
Đương nhiên anh ta còn nhớ.
Tổng cộng anh ta cũng chỉ giới thiệu cho cậu ấy một lần, còn bị tên em họ khác người này lạnh nhạt từ chối.
Tính ra, năm nay cậu ta cũng đã 32 rồi?
Lớn tuổi như thế còn chưa kết hôn, nghĩ cũng thấy có chút đáng thương.
Thế là dượng Chu hỏi: “Có phải cậu một mình tới đây là muốn tìm vợ không?”
“Vâng.” Lục Minh Thần nghiêm túc gật đầu, trang trọng nói: “Gần đây em đã có bạn gái, muốn thừa dịp Trung thu đến gặp gia trưởng một chút, vừa hay cô bé này gia đình anh cũng biết, lần này em đến, muốn nhờ anh giúp em làm mối.”
“Anh không nghe lầm chứ? Mau nói cô bé đó là ai?” Dượng Chu vô cùng hào hứng, anh ta vừa bưng tách trà lên vừa thúc giục.
Không ngờ, không ngờ nha, người em họ ưu tú như vậy, người đàn ông độc thân hoàng kim Lục Minh Thần, rốt cuộc đã có đối tượng.
Trong đầu dượng Chu đang rà soát một lượt những cô gái cực kỳ xinh đẹp mà mình biết, đột nhiên nghe một câu: “Chính là Tôn Giai Ni, cháu gái bên ngoại của chị dâu.”
“Phụt…” Ngụm trà trong miệng dượng Chu phun thẳng tới, anh ta bị sặc liên tục ho khan.
Anh ta dùng ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn Lục Minh Thần, hỏi lại: “Cậu vừa nói ai? Lặp lại lần nữa!”
“Tôn Giai Ni, Ni Ni.” Lục Minh Thần bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được phản ứng của anh ta.
Vừa rồi trong lúc nghìn cân treo sợi tóc anh hơi nghiêng người, hoàn hảo tránh được ngụm nước trà đó.
“Nói đùa gì vậy!” Lần này, dượng Chu đã nghe rõ, mặt anh ta trầm xuống, đặt mạnh tách trà, giận dữ nói: “Nó không cùng thế hệ với cậu, lại nhỏ hơn cậu, cậu cũng thật lố bịch, đây chính là trâu già gặm cỏ non!”
“…”
Lần đầu tiên trong đời bị người ta nói là “trâu già”, nếu không phải còn có việc cần nhờ vả anh ta, theo tính cách thường ngày của Lục Minh Thần, anh đã lập tức đóng sập cửa đi về từ lâu, trong vòng ba năm sẽ không tới nhà.
Nhưng bây giờ phải lấy đại cục làm trọng, anh vẫn nghiêm túc nói lý do của mình, đồng thời kiên quyết thể hiện quyết tâm không phải cô gái nhỏ sẽ không kết hôn.
Anh em hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng dượng Chu cũng bình tĩnh lại, hỏi anh: “Cậu có chắc không?”
“Vâng, rất chắc chắn.”
Được…
Một bên là em họ, một bên là cháu gái của anh.
Ngoại trừ tuổi tác, những phương diện khác hai người rất xứng đôi.
Mấu chốt bây giờ là phía anh vợ bên kia, xem ra buổi tối anh phải thảo luận với vợ cho tốt.
Lục Minh Thần về đến nhà, vừa mới rút chìa khóa ra, Tôn Giai Ni đã nghe được tiếng động vội vã chạy ra mở cửa cho anh.
“Chú Lục, chú đã về.”
Hai năm qua đi. Cô gái nhỏ cũng trưởng thành hơn một chút.
Cơ thể cao thêm mấy centimet, bộ ngực cũng lớn hơn một cup, mặc dù vẫn còn thua xa bộ ngực lớn của Mộ Kiều Nghiên (*), nhưng dù sao cũng đã đạt đến cup C.
(*) Tên nữ chính trong một bộ cùng hệ liệt.
Được tình yêu tưới tắm, cô càng ngày càng xinh đẹp, mối quan hệ của cô với Lục Minh Thần cũng ngày càng thân mật.
Cô sắp lên năm tư thực tập, đương nhiên là vào “Quảng cáo Thần Hi” của Lục Minh Thần.
Trước đó, hai người cũng đã sẵn sàng thừa nhận mối quan hệ của họ với người nhà.
Tuổi của Lục Minh Thần không nhỏ, mặc dù anh không vội, nhưng hai vị trưởng bối trong nhà đang vội, liên tục hối thúc anh mau kết hôn để được ôm cháu nội.
Đúng vậy, hơn một năm trước Tôn Giai Ni đã ra mắt cha mẹ Lục Minh Thần.
Trước đó có Lục Minh Thần làm nền, hai vị trưởng bối đều rất thích cô.
Nhất là mẹ chồng tương lai của cô, càng đau lòng mà thương yêu cô.
Không chỉ đưa cô đi dạo phố mua sắm quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, ngày lễ tết cũng tặng cô bao lì xì màu đỏ.
Bây giờ thấy cô gái nhỏ đã sắp tốt nghiệp, thậm chí mỗi tuần còn thúc giục một lần.
“Dượng đã đồng ý rồi sao? Dượng ấy định lúc nào sẽ nói giúp chúng ta? Cô có ở nhà không?” Tôn Giai Ni ôm eo Lục Minh Thần, không ngừng hỏi thăm.
Mặc dù trên đường về Lục Minh Thần đã nói kết quả với cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bất ổn, vô cùng không yên.
“Đồng ý, anh ấy nói sẽ nhanh thôi, cô em ra ngoài rồi.”
“Chú Lục tuyệt quá!” Cô gái nhỏ vui vẻ hôn lên mặt anh một cái.
Lục Minh Thần nhíu mày, ý tứ sâu xa hỏi: “Có được thưởng gì không?”
“Ừm…” Tôn Giai Ni đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chơi trò chủ nhân và nô ɭệ được không?”
Cách đây một thời gian hai người có xem một số bộ phim SM, sau khi xem xong, Lục Minh Thần hỏi cô có muốn thử không, lúc ấy cô cảm thấy rất xấu hổ, lấy lý do quá mệt để dời chủ đề.
Thế nhưng gần đây thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến tình tiết trong bộ phim này, bỗng nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
Kể từ lần chia tay ngắn ngủi rồi quay lại, đời sống tìиɧ ɖu͙© của hai người trong hai năm nay đã hòa hợp hơn không ít.
Bọn họ chơi rất nhiều Play, thử rất nhiều tư thế táo bạo, Tôn Giai Ni càng ngày càng thích làʍ t̠ìиɦ, cô rất thích quá trình cùng Lục Minh Thần khám phá.
Cô gái nhỏ chủ động mở lời, Lục Minh Thần đương nhiên không phản đối.
Anh đi vào phòng lấy dây gai, còng tay, gậy rung, trứng rung, kẹp vυ', vòng cổ và các loại đạo cụ khác ra, sau đó hỏi cô: “Muốn nhẹ nhàng một chút hay là khẩu vị nặng hơn?”
“Khẩu vị nặng.”
Đã chơi, đương nhiên không thể chơi như bình thường.
Lục Minh Thần gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Anh ngồi trên ghế sofa, bắt đầu nói quy tắc với cô.
“Từ giờ cho đến mười hai giờ đêm mai, em phải gọi anh là “Chủ nhân”, anh sẽ gọi em là mẫu cẩu. Trong thời gian này, em nhất định phải nghe lời anh vô điều kiện, phục tùng hết mọi mệnh lệnh của anh. Từ an toàn của em là “Trung thu”, khi nào em cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, anh sẽ dừng lại. Em nghe rõ chưa?”
“Dạ,” Nghe có vẻ chơi rất vui.
“Em phải gọi là, chủ nhân.”
“Dạ, chủ nhân.”
“Cởi hết quần áo ra.” Lục Minh Thần ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, anh ra lệnh giống như một vị vua cao ngạo.
Tôn Giai Ni nghe vậy, dưới ánh mắt của anh, cô cởi bỏ từng món quần áo, đến khi khắp người không còn một mảnh vải.
Bộ ngực tuyết trắng đầy đặn, vòng eo bằng phẳng, còn có mật huyệt như ẩn như hiện đều lộ ra trước mắt anh.
Lục Minh Thần hài lòng quan sát động tác của cô, nói tiếp: “Quỳ xuống bò qua đây.”
“…Vâng, chủ nhân.”
Tôn Giai Ni quỳ xuống trước ghế sofa, trên đất có trải thảm lông rất mềm, đầu gối của cô không hề khó chịu chút nào.
Tuy nhiên, cảm giác nhục nhã này khiến cô cảm thấy mình vô cùng thấp hèn, ti tiện.
Sau khi cô bò đến trước mặt Lục Minh Thần, anh bắt đầu buộc dây thừng cho cô.
Giống như trong phim, ngực và hoa huyệt của cô đều bị dây thừng quấn chặt, trong khi núʍ ѵú và cửa huyệt thì lộ ra bên ngoài.
Sau đó, Lục Minh Thần đeo còng tay cho cô, buộc vòng cổ vào.
Sau khi làm xong tất cả, anh nhìn cô gái đang quỳ trên mặt đất, đột nhiên cảm xúc trong lòng cũng trở nên thay đổi.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói lạnh lùng: “Ăn gậy thịt của tôi.”
Mệnh lệnh này hơi khó khăn đối với tình hình hiện tại của Tôn Giai Ni.
Hai tay bị trói sau lưng, cô chỉ có thể dùng miệng.
Vì vậy, cô quỳ trên mặt đất, nhích về trước một chút, tiến tới giữa đũng quần Lục Minh Thần.
Cũng may anh vừa tắm rửa thay quần ngủ xong.
Tôn Giai Ni làm thử, dùng răng cắn lưng quần của anh, mượn lực ở phần bụng, cố gắng kéo quần anh đến đầu gối.
Sau khi cởi xong, Lục Minh Thần khen ngợi cô: “Không hổ là tiểu mẫu cẩu!”
Thật xấu hổ.
Thế nhưng cô lại cảm giác hoa huyệt của mình nóng lên.
Đó là dâʍ ɖị©ɧ của cô, chảy ra trong nhục nhã.