“A ~”
Tôn Giai Ni đã lâu không gặp cảm giác lấp đầy, thoải mái rêи ɾỉ.
Cô chống eo Lục Minh Thần, bắt đầu chuyển động lên xuống.
“Trò Lục, gậy thịt của em đâm thật sướиɠ ~”
Trong đóng vai nhân vật, cuối cùng cô có thể vứt bỏ cảm giác xấu hổ, chìm đắm trong sự sung sướиɠ.
Lục Minh Thần mau chóng phục hồi tinh thần từ kinh ngạc ban đầu, anh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô gái nhỏ, hơi mỉm cười, bàn tay đưa đến trước ngực cô cởi cúc áo sơ mi.
Nhấc áσ ɭóŧ cô lên, anh nắm chặt ngực to của cô mạnh mẽ nhào nặn, trêu đùa nói: “Cô không đợi được nữa hả? Còn chưa kịp cởϊ qυầи áo đã muốn rồi?”
“Đúng vậy ~ muốn em ~ huyệt nhỏ muốn gậy thịt lớn ~” Tôn Giai Ni thừa nhận.
Trước giờ cô chưa từng thử vị trí cưỡi ngựa, lúc ban đầu thân dưới bị cây gậy lớn đút mạnh vào cũng cảm thấy khó chịu, cực kỳ căng đau.
Nhưng có lẽ quá muốn, cô mau chóng thích ứng, cũng cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.
Lục Minh Thần nhìn cô, khuôn mặt nhỏ trắng mịn, hai vυ' đầy đặn, chân dài bị quần tất đen bao phủ, còn cả tư thế chủ động đón gậy thịt vào trong cơ thể, người trước mắt đúng là Tôn Giai Ni, nhưng dường như lại có chút khác biệt.
“A ~ ha ~”
Eo ngày càng mỏi, rất nhanh sẽ không chịu nổi nhưng vẫn chưa đủ, cô vẫn còn muốn.
Tôn Giai Ni mềm mại như lụa xin anh giúp đỡ: “Lục Minh Thần, động đi ~”
“Động thế nào?” Anh không chút biến sắc hỏi lại.
“Động thế nào cũng được ~ dùng cây gậy lớn của em đâm cô ~ a ~ nhanh một chút ~”
Khi nói chuyện, tốc độ của cô đã chậm lại.
“Sao cũng được hả? Chơi thế nào cô cũng đều không tức giận?”
“Đúng vậy ~ nhanh lên ~”
“Được.”
Dứt lời, Lục Minh Thần chợt động, trong nháy mắt đổi thay tư thế, đổi khách thành chủ.
Anh nâng chân cô lên, đè xuống vυ' trắng nõn, lộ ra mật huyệt đầy nước của cô.
Ngay sau đó, hung hăng giã vào nơi sưng đỏ kia.
“A ~”
Tôn Giai Ni rên lên một tiếng, cả người nằm trên ghế sô pha liên tục thở dốc.
“Cô lại mặc quần thủng, chậc chậc, cố ý đến cho em đâm phải không?”
“A ~ đúng thế ~”
Thật thoải mái.
Toàn bộ gậy thịt lớn đi vào, đâm đến tử ©υиɠ cô, huyệt nhỏ bị lấp đầy không còn ngứa ngáy.
“Cô đừng đến trường nữa, ở lại nhà em đi, mỗi ngày làm ấm giường cho em, bao lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn đi ngủ được không?” Nam sinh cười tà ác.
Tôn Giai Ni bị lời nói lưu manh thô lỗ của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên, trong chốc lát lại chảy ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.
“Được ~” Cô bị đâm bủn rủn cả người, đồng ý theo bản năng.
Dáng vẻ cô ngoan ngoãn rất động lòng, Lục Minh Thần không nhịn được thả chân cô xuống, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Đầu lưỡi hai người quấn quýt, đều vội vàng, chủ động, không buông tha nước miếng đối phương.
Hôn xong, động tác va chạm vốn mạnh mẽ của Lục Minh Thần lại nhẹ đi.
Anh hơi rút ra, lại chậm rãi thâm nhập, cực kỳ kiên nhẫn.
Tôn Giai Ni rất nhanh cảm thấy không đủ, lại bắt đầu thúc giục anh: “Nhanh hơn chút nữa ~”
“Em sợ cô không chịu được.”
“Được mà.”
Để chứng minh lời mình nói, Tôn Giai Ni còn cố ý vặn eo, co bóp huyệt nhỏ.
“A ~”
Lục Minh Thần bị cô co bóp tê cả eo, lập tức bắn ra.
Lần này, cả hai người đều ngây ra.
Tôn Giai Ni cảm nhận dòng nhiệt nóng trong người, ngẩn ngơ hỏi: “Sao lại nhanh thế?”
Lục Minh Thần mất mặt mũi, hừ nhẹ nói: “Thì làm hòa thượng lâu quá đó thôi.”
Nói đến chuyện này, Tôn Giai Ni liền hỏi anh: “Sao mấy hôm trước anh luôn không chịu đi vào?”
“Chẳng phải em nói tôi chỉ thích cơ thể em hay sao? Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn vài ngày để chứng minh cho em thấy.”
Tôn Giai Ni vừa nghe, mặt lập tức đỏ lên, hơi nghĩ ngợi liền biết là chuyện gì.
Cô dịu dàng hỏi: “Cái cậu Nghiên Nghiên này sao lại nói chuyện đó với anh chứ?!”
“Sau khi đưa em vào viện, tôi gọi điện thoại cho cô ấy hỏi tình hình của em, Tô Hoài Chiêu tiết lộ cho tôi.”
Haiz…
Tôn Giai Ni bất đắc dĩ thở dài.
Đúng là không thể trông cậy Nghiên Nghiên và anh trai Tô nhà cô giữ bất cứ bí mật gì.
Nhưng cô vừa nghĩ lại vui vẻ, ngọt cả tim.
Cô còn đang khó hiểu tại sao thầy Lục đột nhiên đổi tính, hóa ra là nguyên nhân này, để ý đến cảm nhận của cô đó.
Mắt thấy đã nói ra rồi, Lục Minh Thần nhân cơ hội nói: “Tiểu bảo bối, tôi yêu em mới muốn ở bên em mỗi ngày, ngấu nghiến ngực em, xxx huyệt nhỏ của em, để trên người em đều là mùi hương của tôi, em hiểu chưa?”
“Vâng.”
Trước đây không hiểu, giờ thì rõ rồi.
Nhất là mấy ngày nay cô ở trong tình huống nhìn được mà không ăn được, hiểu cực kỳ rõ.
Nói xong chuyện này, nhìn cô yếu đuối mềm mại nằm dưới thân, dáng vẻ mê người, súng máy của Lục Minh Thần lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Anh tách chân cô ra gác lên vai mình, lại một lần nữa đâm mạnh vào.
“Chú có làm em thoải mái không? Hử?”
“A ~ thoải mái ~”
“Có muốn được làm mỗi ngày không?”
“Ưm ~”
“Nói ra!”
Anh đưa tay tóm lấy hạt đậu nhỏ sưng lên của cô, để cô thành thực nói ra du͙© vọиɠ bản thân.
“Muốn ~”
“Muốn cái gì?”
Anh thẳng lưng đâm thật sâu, đầu rùa không ngừng đâm xuyên vào tử ©υиɠ.
“Huyệt nhỏ muốn bị chú Lục đâm mỗi ngày ~” Cô run rẩy đáp.
Lần này, cuối cùng Lục Minh Thần cũng coi như đã thỏa mãn.
Anh nhìn miệng huyệt da^ʍ mĩ tràn bọt trắng, máu nóng dâng lên, không nói tiếp nữa, chuyên tâm di chuyển.
Bạch bạch bạch ~
Túi trứng đập vào bắp đùi cô gái nhỏ, phát ra tiếng vang xấu hổ.
Chân cô bị anh nhấc lên cao, cong eo bất đắc dĩ dí sát anh, ngoan ngoãn dâng mình lên.
Hai người đã nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên đợt vận động này kéo dài đến tận chiều.
Đầu tiên là trên ghế sô pha, sau đó chuyển xuống đất, trên bàn, trên giường, cô gái nhỏ nằm, quỳ, nằm úp, thay đổi các loại tư thế phối hợp anh va chạm.
Nhưng khác với mọi lần trước đây, suốt quá trình cô đều rất hưởng thụ, huyệt nhỏ và trái tim đều lấp đầy.